“Ha ha, tôi đang muốn nói với em chuyện này. Gọi điện thoại cho anh chị của em đi, đừng làm họ lo lắng!” Bùi Tạp Tư đem điện thoại của Tư Vũ mở ra, quả nhiên điện thoại thông báo nhiều cuộc gọi nhỡ không phải của ai khác mà chính là của anh chị cô – Lạc Ngạo Kiệt và Phó Vũ Nghê! “Em gọi điện cho họ, nói rằng em đi công tác nữa tháng mới trở về, vì thời gian gấp quá cho nên hôm qua không thể về nhà kịp!”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ nghe theo lời anh nói sao?” Do tay chân đều bị trói nên Tư Vũ chỉ có thể dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn mà nhìn anh.
Bùi Tạp Tư nhún nhún vai ra vẻ bất cần. “K nghe lời cũng được, em có thể nói họ tới đây cứu em, dù sao thì miệng ở trên mặt em mà!”
Tiếp tục chuyển đến trang kế là hình ảnh một người thành hai người, “bức tranh” đó rất khó coi…
Tư Vũ đỏ bừng khuôn mặt, hướng Bùi Tạp Tư gọi lên: “Bùi Tạp Tư, anh thật ghê tởm, anh càng ngày càng đê tiện!” Khuôn mặt người phụ nữ trong hình không phải là ai khác mà chính là Tư Vũ, mà người đàn ông kia, đã bị che mặt không ai có thể nhìn thấy rõ, duy chỉ có cô có thể nhận ra người đó, anh ta chính là Bùi Tạp Tư. “Anh nghĩ lấy mấy tấm ảnh này làm gì?” Lời nói của Tư Vũ mang ý cảnh cáo anh.
“Thông minh!” Bùi Tạp Tư thốt ra hai chữ khen ngợi Tư Vũ, đôi lông mày nhíu lại và nói “Thật ra, ý của tôi rất đơn giản, nếu em không làm theo ý của tôi, thì tôi sẽ phát tán mấy tấm ảnh này lên mạng!”
“Anh --- khốn nạn, tôi là vợ của anh, anh sao có thể đối xử với tôi như vậy?” Tư Vũ cảm giác toàn thân cô đang lạnh như băng, nếu anh thật sự yêu cô thì làm sao có thể để cho người khác nhìn thân thể của vợ mình như vậy chứ? Nhưng mà, cô thật là vô dụng, một lần nữa tự tổn thương chính mình vì sự quyến rũ của một người đàn ông.
“Em cũng biết em là vợ của tôi à? Đường đường thân phận em là vợ của tôi nhưng lại làm bạn gái của người đàn ông khác? Em có xem tôi là chồng của em sao?” Chuyện xảy ra tối ngày hôm qua vẫn chưa làm Bùi Tạp Tư nguôi cơn giận, vì vậy nó vẫn canh cánh trong lòng anh.
Cho nên anh phải dùng phương pháp hữu hiệu nhất để mang “vợ” về nhà!
Lại một lần nữa Bùi Tạp Tư sử dụng lý do thích đáng chỉ trích Tư Vũ, làm cho cô cảm thấy thật buồn lòng. “Anh phản bội tôi,
sau này tôi yêu người khác thì có gì sai? Anh cho rằng chỉ mình anh mới có quyền “trói buộc” tôi sao? Nếu anh thật sự muốn “trói buộc” tôi thì trươc kia anh không nên làm ra chuyện đó mới đúng!”
“Vậy em có ý gì? Ý của em chính là muốn cùng tên đàn ông nɠɵạı quốc đó kết hôn sao?” Bùi Tạp Tư tức giận “nghiến răng nghiến lợi” hỏi Tư Vũ. “Ý em là không làm cho gia đình của chúng ta tan rã thì em không cam tâm phải không? Không phải em muốn có cuộc hôn nhân thứ ba thì mới hạnh phúc đó chứ?”
Quả thật Tư Vũ không thể tin được những gì vừa nghe, Bùi Tạp Tư không phân rõ phải trái trắng đen đem chuyện nói ngược lại. “Anh nói tôi muốn làm tan rã gia đình chúng ta sao?”
“Không phải em vào đây thì ai vào đây? Không phải chính em luôn luôn gào lên nói rằng muốn chúng ta li hôn sao? Không phải em rời khỏi “Kim Úc Phủ Đệ” đi tới nhà anh trai em ở luôn không chịu về sao?” Bùi Tạp Tư dung những câu hỏi đó chất vấn Tư Vũ, có vẻ rất hợp tình hợp lý.
“Đúng, là tôi làm, là tôi làm tan rã gia đình của chúng ta…” Tư Vũ chảy ra hai hang nước mắt, nghẹn ngào cất tiếng “Là tôi làm mất đứa é, là tôi hại chết con của chúng ta…”
Tiếng khóc ủy khuất của Tư Vũ làm cho ý nghĩ “hợp tình hợp lý” của Bùi Tạp Tư giảm bớt phân nữa, anh tự trách mình là nguyên nhân cho mọi chuyện đã qua, nhưng khi Tư Vũ nhắc đến đứa bé thì tâm tình tự tr1ch bản than được đầy lên đỉnh cao, làm cho anh từ áy náy thành giận dữ “Em rất đáng trách, không lẽ em không biết mình đang mang thai sao? Vì sao em theo dõi tôi, em thật dư hơi sức làm như vậy… có một số việc người phụ nữ nên “mắt nhhắm mắt mở”. Nắm hạnh phúc trong tay mà không biềt giữ, đúng là mình không tìm thì không hài long mà…đây là em tự làm tự chịu đi!”
“Anh… Anh một chút cũng không nhận sai sao?” Tư Vũ kinh ngạc. Bùi Tạp Tư dám đem chuyện mất đi đứa bé đỗ lỗi cho cô!
Bùi Tạp Tư nâng tay lên xem đồng hồ, trên bề mặt đồng hồ phản chiếu ánh nắng ban mai. “Hiện giờ tôi không có thời gian cãi nhau với em, tôi quay số điện thoại cho em, em muốn nói thế nào thì nói. Nhưng nếu là cho tôi mất hứng, tôi sẽ đem hình đưa lên mạng, để coi đến lúc đó thằng đàn ông nào dám lấy em…”
Nói xong, Bùi Tạp Tư cầm điện thoại của tư Vũ lên, nhấn mạnh một dãy số và đưa điện thoại đến tai cô.”Alo, Tư Vũ hả? Đêm hôm qua em đi đâu vậy? chị cùng anh trai em đi tìm khắp nơi mà không thấy?”
“…”Tư Vủ trầm mặc, nước mắt tuông trào trên mặt.
Bùi Tạp Tư thò tay xuống phía dưới tấm chăn, sau đó đụng ở nơi “tư mật” của Tư Vũ.
Tư Vũ cắn môi dưới kìm nén phát ra âm thanh rêи ɾỉ, sau đó nhìn anh một cái: “Chị à, em….Em đang ở thành phố F, ngày hôm qua ở đây bỗng nhiên xảy ra một chuyện khẩn cấp, em cùng cấp trê….dạ, bởi vì thật sự khẩn cấp cho nên đêm qua quên gọi điện thoại về nhà. Dạ, hiện tại cũng không chắc chắn…, ạ, em sẽ gọi điện thoại về nhà, chị cứ yên tâm…”
Bùi Tạp Tư ngồi trên đùi cô, tỏ ra khinh sợ. Sau đó lấy lại và ngắt điện thoại. “Không sai, em phải nhớ kỹ tôi mới là chồng em, em nhất định phải nghe lời của tôi!”
“Anh thật trơ trẽ…”
“Đừng quên, trước đây là em quyến rũ tôi. Là em chủ động leo lên giờng của tôi và năn nỉ tôi muốn em!” Bùi Tạp Tư tàn nhẫn nhắc lại. “Muốn trách thì e cũng không nên trách tôi, chỉ trách mắt nhìn người của em không tốt lắm kìa.”
Câu nói kế tiếp là sự cam chịu của anh. Sauk hi nói xong. Bùi Tạp Tư tức giận đi ra khỏi phòng.
Rầm…
Sau tiếng đóng của giận dữ của Bùi Tạp Tư, Tư Vũ bỗng khóc nức nở “Bùi Tạp Tư, anh thật sự rất ích kỷ, rất tàn nhẫn, vì sao anh lại đỗ lỗi làm ất đứa bé là do tôi….” Nghĩ đến chuyện chưa kịp nhìn thấy đứa bé, trái tim Tư Vũ đau như dao cắt. “Con ngoan, con trách mẹ sao? Tất cả là do mẹ ích kỷ không bảo vệt tốt cho con….”
Tuy rằng sang sớm bị chọc giận nhưng mà nhìn chung thì mọi chuyện tốt đẹp, ít nhất anh không làmcho vợ mình bằng long về nhà nhưng lại thành công khiến cô nghe lời. Vì thế vừa bước vào công ty, ba cán bộ cao cấp cùng với dì lao công đều nhận ra hôm nay Boss của mình tâm tình rất tốt!
Bùi Tạp Tư bước vào văn phòng của mình, thủ hạ Đại Lợi bước vào sau anh. “Sao rồi Đại ca, thành công giành lại chị dâu rồi phải không anh?”
Bùi Tạp Tư chĩ im lặng không nói, lấy ra một điếu thước từ hộp thuốc lá và châm, sau đó đứng lên!
Cách một làn khói thuốc, anh nheo lại ánh mắt nhìn Đại Lợi “Cậu nói thử xem, như thế nào mới được coi là giành lại?”