Vợ, em cẩn thận một chút, đừng nhảy lên nhảy xuống, nhìn rất nguy hiểm! Lạc Ngạo Thực trong lòng run sợ nhìn vợ đứng trên bệ cửa sổ, cầm khăn lau kính thủy tinh! Thật sự làm cho người ta không yên tâm đến phát bực cộng thêm lo lắng nữa. Em rõ ràng là đang có Bảo Bảo, nhưng anh nhìn em lại giống con khỉ là sao?
Một tháng trước, bọn họ chuyển nhà về thành phố phía nam, mà hiện tại bọn họ đang ở dưới bầu trời xanh thẳm. Hôm nay khí trời đặc biệt quang đãng, khiến người ta thực thoải mái không thôi, liền muốn duỗi thẳng tay, duỗi thẳng cẳng, sau đó lao động một chút!
Đặc biệt là thời điểm mang thai tiến vào tháng thứ tư, trên người Vũ Nghê hình như có năng lượng vô tận, liền muốn bản thân dọn dẹp nhà sạch sẽ. Ha ha, tại anh gieo trồng trong bụng em một nhóc bướng bỉnh đó!
Làm sao có thể như vậy, nhất định phải là thục nữ! Nếu hiện tại không phải, cũng phải đánh con bé thành thục nữ mới được! Nói xong, Lạc Ngạo Thực bất chấp tất cả, tiến lên đem Vũ Nghê đang đứng trên bệ cửa sổ vững vàng ôm lấy, ngăn cản cô tiếp tục làm việc!
Không, em còn chưa lau xong mà? Làm việc không thể làm đến một nửa được! Vũ Nghê kinh hô nói.
Lạc Ngạo Thực lo lắng đề phòng, rốt cục để cho cô vững vàng đứng trên đất, sau đó sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm khắc, nhưng giọng nói cũng mang theo chút dịu dàng và cưng chiều trong đó. Em người phụ nữ này, cố ý không cho anh sống dễ chịu phải không?
Đương nhiên không có! Vũ Nghê giãy dụa để lộ bụng bầu, đồng thời muốn làm nũng với người đàn ông này! Cũng là về sau cô mới phát hiện, khi phụ nữ làm nũng cực kì có sức quyến rũ, đàn ông khó có thể cự tuyệt! Chồng yêu à, kỳ thật em cũng là nghĩ muốn rèn luyện thân thể nhiều hơn một chút, giúp Bảo Bảo có thể khỏe mạnh phát triển thôi. Hơn nữa em hiện tại liền bồi dưỡng cục cưng yêu lao động là tốt thói quen, sau này lớn lên mới không làm lười biếng, không muốn phát triển tương lai!
Em kể từ bây giờ bắt đầu bồi dưỡng à? Không phải quá sớm sao? Lạc Ngạo Thực trở nên dở khóc dở cười, haizz, anh vốn muốn cùng cô phát phát cáu một trận, nhưng khi cô mềm giọng nói khẽ gần sát anh như vậy, trong đầu óc anh liền một mảnh hỗn loạn!
Không sớm đâu! Anh nghĩ lại đi, Lạc Dật là do chúng ta chăm sóc quá tốt, hiện tại con đã bảy tuổi, kết quả ngay cả vớ vẫn để cho người làm giặt! Hiện tại mỗi ngày uốn nắn con có thói quen giặt vớ, rất khó khăn anh biết không? Lần này, Vũ Nghê không làm nũng, nói đâu ra đấy ~
Đêm qua, Lạc Dật và Hoan Hoan cùng nhau giặt vớ, kết quả Lạc Dật lại đem vớ của mình ném vào chậu giặt của Hoan Hoan, muốn Hoan Hoan giặt giúp. Mà chuyện này không cẩn thận bại lộ, bị Lạc Ngạo Thực bắt quả tang tại trận! Lạc Ngạo Thực không chút lưu tình, đánh Lạc Dật một trận. Còn trừng phạt bé, suốt một tuần tất cả vớ của mọi người trong nhà đều do Lạc Dật giặt, nếu giặt không sạch sẽ phải giặt lại từ đầu. Kết quả đêm qua Lạc Dật chỉ giặt vớ, liền giặt sạch rất lâu mới xong! Hai tay nho nhỏ, cũng bị giặt trở nên trắng!
Nhưng mà, người làm mẹ cũng không đau lòng, bởi vì yêu con không phải là cưng chiều con, làm những việc này cũng không làm cho con mệt được!
Chờ Bảo Bảo hiểu chuyện, thì dạy con bé cũng không muộn! Lại nói, con gái của anh là dùng để thương yêu, không phải dùng để làm việc. Quần áo, tất vớ những thứ này đều đã có người giúp việc làm!
Ánh mắt Vũ Nghê thiếu chút nữa rơi ra ngoài, không dám tin lắc đầu. Lời nói này thật là từ trong miệng anh nói ra sao? Vậy anh vì cái gì đối với Lạc Dật làm như vậy?
Bởi vì Lạc Dật là con trai, hơn nữa con hiện tại cũng đã lớn rồi! Nhưng mà, trong bụng em chính là con gái, tự nhiên khác nhau! Bàn tay Lạc Ngạo Thực đặt trên bụng cô nhẹ nhàng vuốt, bên trong bụng như cảm thụ được thỉnh thoảng nhảy lên!
Vũ Nghê tùy ý để anh vuốt ve, anh là ba ba mà, cô đương nhiên không thể ngăn cản ba ba đi thân thiết với con gái rồi ! Nhưng mà, nên nói, cô vẫn phải nói, nên uốn nắn vẫn phải uốn nắn. Anh căn bản chính là thiên vị, trọng nữ khinh nam - -
Bảo vệ con gái đương nhiên đúng! Lạc Ngạo Thực kiên trì quan điểm của bản thân!
Bất luận là con trai hay con gái, em hi vọng anh sẽ đối xử như nhau! Em không hy vọng về sau hai đứa trẻ bởi vì tranh giành tình cảm, hoặc là bởi vì cảm thấy cha mẹ không yêu thương công bằng, mà tình cảm không tốt! Thực ra, cô có một việc chưa nói với anh, nói ra anh nhất định sẽ cực kỳ thất vọng, cực kỳ ảo não nữa? Nhưng mặc kệ như thế nào, anh nhất định không thể có ý nghĩ nặng bên này nhẹ bên kia!
Đúng, cô nói đều đúng. Anh không nên trọng nữ khinh nam! Tất cả lời cô nói đều đúng, bởi vậy khiến anh là vô cùng bực bội, a..., không, 'Bực bội' cũng không có dũng khí, dù có chỉ có thể là 'Mặt đỏ tai hồng' . Em người phụ nữ này thật là, anh có thể thích con gái, nuông chiều con gái, em nên vui vẻ mới đúng, kết quả, em luôn luôn không hiểu được phong tình như vậy! Tức giận rất nhiều, anh trên gương mặt cô hôn thật mạnh.
Lực đa͙σ kia lớn thật, đem Vũ Nghê lui về phía sau mấy bước. Em không có nghe nói qua sao? Con gái và ba ba kiếp trước là tình nhân, anh đương nhiên sẽ đối với con gái của anh thật tốt!
Hừ, kiếp trước là tình nhân vì cái gì muốn chui vào trong bụng của em hả? Không công bằng! Cô ghen tị, là thật, làm nũng một chút, ý tứ dọa người cũng không có. Cô ngồi xuống ghế sofa, liếc anh một cái, nói rất chân thành: Hừ, nếu trong bụng em là bé gái hư hỏng, vậy em sẽ không cần sinh nữa ! Tình nhân trước kia của anh, lại muốn gọi em là mẹ, đây không phải nói con bé so với em rất trẻ sao? Hơn nữa em lại phải đối tốt với con bé, em thiệt thòi không hả?
Cái này dấm chua em cũng ăn? Em thật sự muốn thành đố phụ sao? (đố phụ : phụ nữ hay ghen tuông)
Vũ Nghê nhếch cánh môi, như chương trình phát thanh nói. Đúng, em ghen, ngoài ra em, anh đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ, em đều có thể ghen. Vì vậy, anh nên mong đợi em sẽ sinh một đứa con trai đi? Như vậy em mới vui vẻ được một chút!
Uh`m ~~ này rốt cuộc cô cũng ám chỉ để anh chuẩn bị tâm lý a.... Có thể nghe hiểu hay không, liền nhìn xem anh có đủ thông minh không!
Lạc Ngạo Thực một lòng muốn có con gái, đương nhiên không hiểu được ý tứ của Vũ Nghê. Em người phụ nữ này thật đúng là ích kỷ nha, có câu châm ngôn nói thật đúng, lòng của phụ nữ sâu như đáy biển!
Lạc Tư Vũ đâu, kêu nó ra cho chú! Bỗng nhiên, một âm thanh nổi giận, từ cửa truyền đến khắp ngõ ngách trong phòng khách.
Chú hai! Lạc Ngạo Thực nhíu mày, chẳng lẽ người Lạc gia bọn họ tới nhà người khác làm khách, đều hô hào như thế này?
Chú hai, người ngồi, chú trước xin bớt giận. Tư Vũ hiện tại đang ở phòng đàn, chú muốn gặp cô ấy, con hiện tại đi kêu cô ấy xuống tiếp chú ! Vũ Nghê giơ tay chỉ trên lầu!
Tiếng đàn du dương như tiếng nước chảy, từ trên lầu một truyền xuống phòng khách, truyền vào trong tai của mỗi người. Từ trong khúc nhạc sẽ không khó khăn phát hiện, tâm tình của người đánh đàn bây giờ rất bình tĩnh, rất tinh tế, đầy cảm xúc bất tận!
Có lẽ là bị âm thanh của bản nhạc cuốn hút, tính tình ông nháy mắt giảm xuống rất nhiều, từ từ ngồi xuống ghế sofa. Nhưng, vẫn đem ánh mắt nén giận nhắm ngay Lạc Ngạo Thực. Chú đem Tư Vũ đưa đến chỗ của cháu, kết quả cháu lại để cho con bé nɠɵạı tình - -
Tư Vũ có thể yêu người khác, con không cho đó là chuyện xấu. Ít nhất, con bé có thể chạy khỏi Lâm Hiên! Lạc Ngạo Thực nghiêm mặt đáp lại, trên mặt lờ mờ tức giận.
Đúng vậy, lập tức con bé liền trở thành trò cười của mọi người! Nếu có thể lựa chọn, chú thà rằng con bé lại vẫn còn ở Lâm gia, chờ đến bây giờ thoát khỏi Lâm Hiên, không phải rất tốt sao? Con bé cũng sẽ không ở sau lưng bị người ta nói xấu! Vì thế, ông vẫn canh cánh trong lòng. Đứa nhỏ này nhất định không chịu nhẫn nhịn, thật ngu ngốc ! Haizz, hiện tại nói cái gì đều đã muộn rồi! Sau khi thầm thì cằn nhằn, ông nhìn về phía cháu trai. Bùi Tạp Tư kia cuối cùng là có ý tứ gì? Hiện tại Tư Vũ đều đã có con của nó, nó nói không muốn là được sao?
Đây là chuyện của Tư Vũ và Tạp Tư, con nghĩ cứ để cho bọn họ xử lý là tốt! Lạc Ngạo Thực suy nghĩ nói.
Con bé có thể tự mình xử lý tốt sao? Chẳng lẽ còn để cho con bé ly hôn lần nữa sao? Hôm nay chú tới liền đem Tư Vũ đi, đưa con bé đến Bùi gia, con bé hiện tại là người của Bùi gia, không có lý do gì còn ở nhà mẹ đẻ bên này! Đi, đem con bé kêu xuống cho chú! Ông dùng thân phận bậc trên, hướng về Lạc Ngạo Thực truyền đạt mệnh lệnh!
Mấy năm qua, trừ bỏ bị Phó Vũ Nghê ra lệnh ra, vốn không có có người nào ra lệnh Lạc Ngạo Thực, anh vừa giật mình lại không thể lý giải nhìn chằm chằm Chú hai. Ông. . . Ông vừa rồi nói cái gì vậy?
Cảm nhận được tình huống lúng túng này, Vũ Nghê khẩn trương theo khuôn mặt tươi cười. Chú hai, người ngồi xuống trước, uống chút trà, con hiện tại liền đi lên lầu kêu Tư Vũ xuống. Nhưng mà, cô ấy hiện tại dễ xúc động, người ít nhiều cứ thuận theo cô ấy một chút!
Nghe được cháu dâu có tri thức hiểu lễ nghĩa nói, ông cũng không tiện phát cáu nữa. Vũ Nghê, phiền con rồi - - xem ra hiện tại, cháu dâu so với cháu trai tốt hơn nhiều!
Lạc Ngạo Thực nhìn ông liếc mắt một cái, không lên tiếng. Thật sự là khó hiểu, tâm địa người Lạc gia đều là dùng để làm gì? Chẳng lẽ tổ tông người Lạc gia là tảng đá hoặc là sắt thép sao? Nếu không, như thế nào có thể lòng gan dạ sắt như vậy?
Vũ Nghê hướng về Chú hai gật gật đầu, xoay người liền muốn lên lầu!
Chị dâu, chị không cần lên, em xuống rồi đây! Bụng của Tư Vũ cũng đã lớn hơn một chút, cô thật cẩn thận bước xuống bậc thang. Đi đến cạnh ghế sofa, cô nhìn người cha đã trên năm mươi tuổi, cực kỳ kiên định nói: Ba, con cùng Bùi Tạp Tư đã ly hôn, không có lý do gì trở lại Bùi gia cả!
Ly hôn, con cho là hôn nhân là trò đùa sao? Muốn kết hôn liền kết hôn, muốn ly hôn liền ly hôn?
Còn không có đợi ông tiếp tục nói, một âm thanh tràn ngập tức giận lại lần nữa vang khắp ngõ ngách trong phòng khách biệt thự. Chẳng qua, lần này âm thanh của một thanh niên, dễ nghe, trong giọng nói tức giận có chút kiềm nén, đồng thời, còn có chút cưng chiều đối với cô không thể tránh được.
Nghe tiếng, mọi người cùng nhau hướng ra cửa nhìn!
Mang theo hành lý đơn giản, toàn thân tây trang Bùi Tạp Tư xuất hiện trước mặt mọi người!
Vũ Nghê bụm miệng, kinh ngạc lùi ra sau hít một ngụm không khí. A... ~~ Bùi Tạp Tư đã trở lại! Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta, giống như sớm đã biết chuyện Tư Vũ mang thai! Ai nói, ai nói?
Chú hai bộ dáng cha vợ, 'Hừ' một tiếng, ngồi xuống ghế sofa!
Lạc Ngạo Thực nhìn Bùi Tạp Tư, cũng không có nói gì.
Mà Lạc Tư Vũ rất bình tĩnh, nhìn anh từng bước một đi về phía mình, khi anh rốt cục đi đến trước mặt cô. Anh trở về đúng lúc, chúng ta có thể đem ly hôn xử lý một lần cho xong!