Ngồi ở một góc của quán cà phê , Vũ Nghê che cánh môi , không cách nào khống chế , nước mắt cứ thế chảy vào ngón tay của cô , làm ươn ướt bàn tay . Trong lòng của hắn , cô là người nham hiểm , luôn có mục đích . Hắn căn bản chẳng thèm ngó ngàng tới cô !
Cũng may , cô chưa mở miệng nhờ vay tiền . Nếu không , lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ vô cùng . Một hồi chuông điện thoại chợt vang lên , cắt đứt tâm tình bi thương của Vũ Nghê . Điện thoại không ngoài ai khác , chính là Phó Quảng Nguyên
Cha !
Con gái , thế nào rồi . Ngạo Thực , hắn có đáp ứng không ?!
Mặc dù không nhẫn tâm , nhưng cô cũng muốn nói thật : Không có . Cha à , chúng ta có thể tìm biện pháp khác hay không ?!
Làm gì còn biện pháp nào nữa ?! Ít nhất ta phải có năm ngàn vạn !
Năm ngàn vạn ?! Cha , sao lại nhiều như vậy ?! Vũ Nghê giật mình mở to hai mắt , nhiều tiền như vậy , làm sao có được !!
Vì thế ta muốn con cầu xin Ngạo Thực , số tiền này so với người khác thì vô cùng lớn , nhưng đối với Ngạo Thực mà nói , không đáng một hạt cát trong sa mạc !
Cha à , Ngạo Thực sẽ không đầu tư đâu . Cha đừng nóng vội , chúng ta thử tìm cách nào tốt hơn đã —— Trấn an cha mình mấy câu , Vũ Nghê vẻ mặt buồn thiu đem điện thoại cắt đứt.
Có lẽ công ty chỉ có thể chờ phá sản !
Chị dâu !
Một giọng nói lịch sự vang lên bên tai Vũ Nghê
Vũ Nghê nhanh chóng chớp mắt , theo tiếng kêu nhìn lại . Một bóng dáng y phục trắng sáng , bước vào tầm mắt của cô , con ngươi xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc . Lâm Hiên !
Thật tình cờ , chị dâu ở một mình sao ?! Lâm Hiên ngồi vào chỗ đối diện Vũ Nghê .
Đúng vậy , còn cậu thì sao ?! Cô lễ phép hỏi thăm.
Ha ha , tôi vừa mới xong một ca phẫu thuật , ra ngoài nghỉ ngơi một chút ! Bệnh viện của tôi , cũng ở gần đây ! Lâm Hiên nhìn xuyên qua cửa sổ , chỉ vào một tòa nhà năm tầng cách đó không xa
À , ra vậy ! Đáp nhẹ một tiếng , cô lại không biết nên nói gì ! Chị dâu , đôi mắt của chị , tại sao đỏ vậy ?! Cãi nhau với anh rể chăng ?!
Không có
Ha ha —— hắn cười khẽ , lắc đầu một cái , trêu ngươi nói : Chị thật không hợp với việc nói dối , vốn dĩ hình tượng chị khá ngoan hiền !
Thật không có !
À , vừa rồi tôi nghe chị dâu nói năm ngàn vạn , chị thiếu tiền dùng hay sao ?! Lâm Hiên theo thói quen nhăn đầu lông mày , quan tâm hỏi.
Không , không có ! Mặc dù là thân thích , nhưng lại chẳng quen biết . Vũ Nghê không muốn cùng hắn nói về vấn đề này.
Lâm Hiên không gấp gáp , với tay gọi phục vụ một ly cà phê . Tôi ngồi chỗ này , dùng chung cà phê , nói chuyện phiếm với chị , không vấn đề chứ ?!
Dĩ nhiên không ! Vũ Nghê cười cười lắc đầu
Tốt lắm ! Lâm Hiên nhẹ nhàng nhờ phục vụ đưa lên cà phê ưa thích
Vũ Nghê trong lúc rãnh rỗi quan sát hắn , thì ra sở thích của hắn cũng như phái nữ , thích uống cafe theo dạng ngọt . Trong tiềm thức , cô cảm thấy Lạc Ngạo Thực và Lâm Hiên có khá nhiều tương phản . Lạc Ngạo Thực có thói quen uống cà phê tinh khiết , cái gì cũng không thêm vào ! Tựu như con người của hắn , rất nam tính , lạnh lùng
Chị dâu , thật ra thì chị không cần phải quá khách sáo , tôi cũng là người trong gia đình . Ha ha , thật ra thì chị dâu với anh rể cũng giống như người thân của tôi . Nếu như chị dâu thật sự có khó khăn gì , không ngại cứ nói ra, xem tôi có thể giúp một tay không ——
Thật ra —— Vũ Nghê hết đường xoay xở , rất khát vọng hắn giúp một tay , chẳng qua là hắn có thể hay không ?!
Thật ra thì năm ngàn vạn , cũng không phải số tiền lớn —— Lâm Hiên uống xong một hớp cà phê , nhàn nhạt nói