Vũ Nghê về đến nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cô sợ ngây người, trên mặt đất là những mảnh thủy tinh vỡ tan tành, những miếng trái cây cũng bị bắn tung tóe đầy đất, bị giẫm nát không còn chút gì, chung quang là chất lỏng màu lam. Hoan Hoan đang ngồi khóc dưới đất, ngước đôi mắt đỏ ửng đầy nước nhìn cô, còn Lạc Dật đang nhìn vũng nước trái cây màu xanh lam bằng ánh mắt tiếc nuối, ực ực, tiếng nuốt nước miếng này rất lớn, nếu không tại sao Vũ Nghê có thể nghe được!
...Chuyện này là sao? Đứng trước cầu thang, Vũ Nghê chần chừ không bước tới, chủ yếu là do cô không còn chỗ để đặt chân, không tìm được đường có thể lên lầu! Trừ phi cô giẫm lên những mảnh thủy tinh óng ánh trong suốt kia để đi lên. Nhưng như vậy đế giày sẽ bị đâm thủng mất, đôi giày này tới mấy trăm đồng lận, nói thực cô rất tiếc.
Hoan Hoan lộ vẻ mặt ngượng ngùng, bộ dạng như làm sai chuyện gì đó muốn nhận lỗi với cô, muốn nói lại thôi! Cuối cùng, đôi môi nhỏ nhắn căng mọng của cô bé khẽ chu lên, dáng vẻ như đang chờ được hôn, rất đáng yêu.
Chuyện gì xảy ra? Hai đứa đánh nhau sao? Nhưng Hoan Hoan và Lạc Dật chưa bao giờ ném đồ đạc, hơn nữa hai đứa còn là heo phàm ăn, nếu như thật sự có muốn đánh nhau thì điều đầu tiên là sẽ ăn hết đồ ăn rồi mới lao vào đánh nhau.
Đúng lúc Vũ Nghê đang cảm thấy mê muội khó hiểu, bà Vương và một người giúp việc cầm dụng cụ tới chuẩn bị dọn dẹp.
Cô chủ, cô về rồi ạ? Bà Vương hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu chào, Cô chủ, hôm nay đi làm thế nào ạ? Cô lại ghế sofa nghỉ ngơi một lát đi, đợi chúng tôi quét dọn sạch sẽ chỗ này, rồi hãy lên phòng nghỉ
Chuyện này là sao? Bọn nhỏ nghịch sao? Theo trực giác cô nhìn về phía hai đứa trẻ, mặc dù không biết sự việc thế nào, chuyện này nếu không phải trẻ con gây ra thì chẳng lẽ là do người lớn?
Không... không phải Hoan Hoan và Lạc Dật làm đâu ạ Bà Vương lập tức phủ nhận.
Sao? Vũ Nghê ngạc nhiên ngước mắt nhìn, đôi mắt to tròn khẽ chớp, Vậy là ai
Đầu óc Vũ Nghê nhanh chóng hoạt động, không phải do bọn nhỏ, tất nhiên cũng không thể là người giúp việc? Thứ nhất, người giúp việc sẽ không đem tâm trạng riêng của mình vào trong công việc, thứ hai người giúp việc trong nhà cô đều đã lớn tuổi, tính khí cũng rất điềm đạm, hoàn toàn không thể xảy ra.
Vậy...
À? Hay là có người xấu xông vào nhà? Vậy đã báo cảnh sát chưa? Nếu đúng là có người xấu vào nhà, vậy không được động vào hiện trường, đợi cảnh sát tới thu thập chứng cứ Vũ Nghê ngăn hai người giúp việc lại.
Cô chủ, không có kẻ xấu nào xông vào nhà ta hết. Là, là... Bà Vương ấp úng nói, giống như có gì đó không tiện nói ra.
Vũ Nghê đợi bà Vương nói tiếp.
Mẹ, là do mẹ con hất đổ đĩa trái cây, còn lấy chân giẫm nát nữa Cuối cùng Hoan Hoan mở miệng nói chuyện, áy náy cúi đầu: Mẹ, con thay mẹ con xin lỗi mẹ, mong mẹ đừng tức giận, con lập tức dọn sạch sẽ chỗ này ngay đây ạ!
Hoan Hoan đúng là một cô bé ngoan hiểu chuyện, mẹ con nên học tập con mới đúng Vũ Nghê xúc động lắc đầu. Haiz, chuyện bốc đồng như thế này chắc chỉ có Tư Vũ mới có thể gây ra, không phải cô cũng đã sớm đoán ra rồi sao? Chú Tạp Tư đâu?
Chú Tạp Tư bị mẹ chọc giận bỏ đi rồi, hu hu, mẹ ơi... Hoan Hoan bật khóc, Chú Tạp Tư nói sẽ không bao giờ quan tâm tới mẹ con nữa, làm sao bây giờ?
Chuyện của người lớn, con không cần phải lo. Ngoan, mẹ con và chú Tạp Tư chỉ giận nhau một lúc là hết ngay thôi, không có chuyện gì đâu! Vũ Nghê ngồi xổm xuống, lau hai hàng nước mắt trên mặt cô bé.
Hu hu, con không muốn mẹ và chú Tạp Tư cãi nhau, oa, nếu như hai người đó ly hôn, con lại trở thành đứa trẻ không có bố! Trước đây khi còn ở cô nhi viện, ước nguyện lớn nhất của cô bé là có bố có mẹ, cuối cùng ước nguyện đó cũng thành sự thật, nhưng quan hệ giữa mẹ và chú Tạp Tư xem ra không tốt.
Không đâu, con có tin lời mẹ nói không?” Tạp Tư không phải là người đàn ông vô trách nhiệm, nhiều năm như vậy nhưng không có người phụ nữ nào khiến anh ta rung động. Nếu anh ta đã chấp nhận kết hôn với Tư Vũ, chắc chắn phải yêu Tư Vũ nhiều lắm.
Vũ Nghê vỗ lưng trấn an cô bé, quay lại nói với con trai: Lạc Dật, hôm nay mẹ mua rất nhiều đèn nhấp nháy, con và Hoan Hoan cùng nhau trang trí phòng có được không? Chúng ta phải trang trí nhà, đón mừng năm mới chứ?
Mẹ có mua cho con cây roi không? Lạc Dật hăng hái chạy lại cửa, hôm nay đống đồ mẹ cậu mua đều để ở đó.
Mẹ không mua roi, nhưng có mua pháo hoa Vũ Nghê bưng ly nước chanh, nhấp một ngụm. Thật ra cô thích uống hồng trà hơn, nhưng bác sĩ nói trong thời gian mang thai không được uống trà.
Sự hăng hái của Lạc Dật lập tức biến mất, ngồi bệt xuống sàn nhà, Hả? Tại sao không mua bánh pháo cho con? pháo hoa chỉ dành cho con gái chơi thôi
Vũ Nghê mệt mỏi ngồi xuống sofa nói với con trai: Hôm nay con và Hoan Hoan không nghe thấy cô dẫn chương trình xinh đẹp trong bản tin buổi trưa đã đưa tin sao? Có một bạn nhỏ đốt bánh pháo không cẩn thận làm thương một bên mắt, bây giờ đã mù lòa...
Ôi... Lạc Dật sợ tới mức toàn thân run lên.
Thật đáng thương Vừa thoát khỏi nỗi buồn khi nhìn thấy bố mẹ gây gổ với nhau, Hoan Hoan lại rơi vào nỗi buồn khác.
Vũ Nghê đau lòng nói: Cho nên chúng ta phải đón năm mới thật văn minh, không được sử dụng những thứ nguy hiểm, khi đốt pháo hoa cũng phải cực kỳ cẩn thận, biết không?
Hai đứa trẻ gật đầu đồng tình, chúng cũng không muốn vì đốt pháo mà bị thương!
Haiz, thật là khủng khiếp
***
Nghỉ ngơi một lát, Vũ Nghê đi tới phòng của Tạp Tư và Tư Vũ.
Tư Vũ mặc chiếc áo lông màu trắng và chiếc quần bó sát màu đen đang vòng hai tay ôm khuỷu chân, ngồi ở đầu giường, ngước mắt nhìn bầu trời bao la.
Vũ Nghê lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn, cho đến khi Tư Vũ ngước mắt nhìn cô.
Tư Vũ, nghe bà Vương nói, em đã hất tất cả số mâm xôi Tạp Tư mua, còn giẫm nát nữa phải không?
Trong lòng Tư Vũ thầm trả lời, đúng vậy, bây giờ anh ta đã chán ghét em, anh ta đã thích một người phụ nữ khác, em rất tức giận, chỉ là bộc phát sự tức giận kia mà thôi.
Không nhận được câu trả lời, Vũ Nghê tiếp tục nói: Anh ta đối xử tốt với em, em không thích. Anh ta hờ hững với em, em cũng không thích? Em đang thử thách hay hành hạ anh ta vậy? Những gì em đang làm giống như một đứa trẻ tùy hứng, em cứ như vậy khác nào em càng đẩy Tạp Tư ra xa mình hơn, chẳng lẽ đây chính là điều em muốn?
Tùy hứng, em có con là đủ rồi, anh ta, em không cần anh ta!