Từ sáng đến giờ trong đầu hắn toàn nghĩ đến bóng dáng Vũ Nghê , hắn không thích loại cảm giác này . Nữ nhân đối với hắn mà nói , như là hàng hóa trong cuộc sống . Vui thì đến , chán thì đi !
Phó Vũ Nghê dĩ nhiên cũng không nɠɵạı lệ , cô chỉ đặc biệt hơn so với các nữ nhân khác . Chẳng qua là vóc người khá chuẩn , khuôn mặt xinh đẹp , giọng nói dễ nghe ——
Không cần ! Lạc Ngạo Thực rốt cuộc cũng mở miệng . Tôi muốn nghỉ ngơi một chút , cậu ra ngoài trước đi !
Nếu như là người khác , khi nghe tổng giám đốc nói như vậy , lập tức sẽ nghe theo . Nhưng Bùi Tạp Tư thì khác , miệng hắn không ngừng ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt , ý chí thuộc hàng siêu nhẫn nại , được nước lấn tới .
Chẳng lẽ , cậu yêu vợ của cậu rồi à ?!
Lạc Ngạo Thực nhíu mày , phun ra một hớp khói trắng . Cậu cảm thấy điều này có thể xảy ra sao ?!
Rất có thể đấy chứ . Xinh đẹp , lương thiện , dáng người chuẩn , âm thanh ngọt ngào , lại đáng yêu . Phụ nữ như thế , đàn ông không yêu , thì có mà tâm bệnh ! Bùi Tạp Tư liệt kê một hơi toàn bộ ưu điểm của Vũ Nghê
Lạc Ngạo Thực cười nhạo nói : Làm sao tôi thích cô ấy được , cô ấy quá nham hiểm . Đầu tiên là giăng bẫy tôi , hiện tại còn muốn tôi giúp Phó Quảng Nghê vay vốn , tôi làm sao có thể thích cô ấy ——
Vũ Nghê chuẩn bị gõ cửa , vừa lúc nghe được những lời này . Trái tim cảm thấy đau đớn . Tay lúng túng lơ lửng giữa không trung.
Cô chủ , sao còn chưa đi vào , tổng giám đốc đã họp xong rồi đó ! Thư ký trưởng đi tới , mỉm cười hỏi.
À , tôi cũng đang định vào ! Vũ Nghê đáp lại nụ cười thân thiện , sau đó khẽ gõ cửa.
Cốc cốc cốc ——
Lạc Ngạo Thực và Bùi Tạp Tư tạm ngưng nói chuyện , cùng nhau nhìn về phía cửa . Vào đi ——
À ừ , tôi không có quấy rầy công việc của anh chứ ! Vũ Nghê cố giả vờ như không nghe được gì , nhẹ nhõm cười một tiếng.
Lạc Ngạo Thực ngẩn người ra , như có điều suy nghĩ nhìn cô . Sao em lại tới đây ?!
Là vầy , bà Vương nói sáng sớm nay anh không có ăn gì . Sau đó đã làm mấy thứ anh thích , nhờ tôi mang đến ! Lúc này , cô không dám nói mình tự tay làm . Nói như vậy , khác nào hắn nghĩ cô thủ đoạn hơn.
Ha ha , vậy làm phiền em . Thật ra thì nhờ tài xế đưa tới cũng được , cần gì phải rắc rối như thế ! Lạc Ngạo Thực nhẹ giọng nói , khóe môi từ từ nâng lên.
À , tôi đi ra cửa muốn mua ít đồ , chỉ là nhân tiện thôi ! Vũ Nghê đem hộp cơm để lên bàn . Xem ra anh đang bận , tôi đi trước ! Nói xong , hướng vế phía người bên cạnh Lạc Ngạo Thực , gật đầu chào một cái
Đột nhiên , một cái ‘huýt gió’ vang lên : Mỹ nữ , không nhớ tôi sao ?!