Hôm nay vừa đúng ngày Quan Tĩnh được nghỉ, cô trở về nhà, sẵn tiện ghé vào tiệm thuốc mua lọ vi-ta-min B11, sau đó đi tới biệt thự Lạc gia!
Vì lý do ốm nghén nên mặt mày Vũ Nghê bơ phờ, chỉ có thể mang cà phê ra, nhờ cô ấy tự pha giúp mình!
Chỉ trong chốc lát, phòng ăn đã tràn ngập hương thơm của mùi cà phê, mùa đông giá lạnh tăng thêm ấm áp.
Ồ, đều tại cậu, đem cà phê nấu thơm như vậy, chỉ ngửi thôi tớ đã thèm rồi! Vũ Nghê nhìn về phía bình cà phê, trên miệng không ngừng chảy nước miếng!
Quan Tĩnh quay qua trừng mắt với cô, ma mị nói: Vậy thì uống chút đi, cũng không phải độc dược, chắc không có vấn đề!
Cô lập tức lắc đầu, Không không, nếu để Lạc Ngạo Thực biết, anh ấy sẽ mắng tớ!
Dừng ngay cho tớ ...! Quan Tĩnh liếc Vũ Nghê một cái, mặt khó chịu nói. Lấy lý do nhiều như vậy, khác nào muốn công khai cho tớ biết, Jerry yêu cậu cỡ nào? Đừng giả mù sa mưa với tớ!
Ha ha —— Vũ Nghê ‘khúc khích’ bật cười. Lấy le một chút thôi mà, xem cậu kìa, không phối hợp gì hết trơn, trừ cậu ra, tớ còn có thể khoe khoang với ai? Vũ Nghê chân thành thổ lộ cùng người bạn thân!
Quan Tĩnh lắc đầu một cái, tỏ vẻ đánh giá, những người phụ nữ mang thai, đều có tính cách trẻ em như thế này ư? Jerry đã ăn cơm trưa ở đây sao?
Ừ! Cô gật gật đầu, trong lòng có chút chua xót! Đúng rồi, quan hệ của các cậu sao rồi?
Trước kia thế nào thì bây giờ cũng giống như vậy! Quan Tĩnh nhún nhún vai, đối với chuyện tình cảm, bản thân cô cũng không nghĩ nhiều!
Tục ngữ có câu: Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tầng sa (1). Quan niệm này tuyệt đối sai lầm, nếu không thì là lý luận suông, thực tế không phải như vậy. Trái tim của người phụ nữ vốn luôn yếu ớt, chỉ cần vài câu nịnh nọt là có thể xong chuyện. Còn trái tim đàn ông thì sao? Đa phần làm từ xỏi đá, bất luận mình đối với họ thế nào, họ cũng không hề một chút mủi lòng!
(1) Con trai theo đuổi con gái cách cả ngọn núi, còn con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp lụa, rất dễ dàng.
Dẫu sao thì cô cũng quyết định kết thúc mối tình này, tuyên bố mình thất bại!
Vũ Nghê liếc nhìn ánh mắt Quan Tĩnh, tròng mắt ẩn hiện một tia mất mác, lặng lẽ thu hồi hạnh phúc của mình giấu đi, đứng lên!
Đối với chuyện tình cảm của Quan Tĩnh, cô thực sự không biết giúp đỡ thế nào, tốt hơn là không nhắc tới!
*****************************
Đang lật xem văn kiện thị trường châu Âu, Lạc Ngạo Thực ngồi dựa vào bàn làm việc, đưa tay đè xuống. Thư ký Trương, gọi Lâm phó tổng vào đây một chút!
Tổng giám đốc, Lâm phó tổng hai ngày nay không có đi làm! Thư ký có giọng nói cực to, vang lên trong điện thoại nội bộ.
Không đi làm?
Vâng!
Thật ư? Lạc Ngạo Thực một lần nữa nghi ngờ hỏi.
Vâng, nhưng mà —— Thư ký muốn nói lại thôi!
Ừ! Lạc Ngạo Thực đáp một tiếng, chờ đợi thư ký nói xong!
Thư ký trầm tư hai ba giây, sau đó mở miệng. . . . . . . Tổng giám đốc, ở trên tạp chí có tin tức về Lâm phó tổng, ngài nhìn. . . . . .
Thư ký Trương, đêm qua cô vẫn chưa ngủ đủ giấc? Lạc Ngạo Thực nhíu mày hỏi!
Vâng? Thư ký không hiểu câu hỏi
Cô thích nắm thông tin người khác thông qua báo chí? Đây hẳn không phải là thói quen ?! Lạc Ngạo Thực tốt bụng nói rõ, bây giờ anh đã lên chức ba, khóa học đầu tiên để trau dồi tính khí của mình.. Anh không hy vọng về sau đứa con này sẽ ảnh hưởng quá nhiều tính cách không tốt của anh!
Xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không có ý đó —— Thư ký ngồi ở bên ngoài, khẩn trương giải thích. Vốn dĩ tôi không nên nói về việc riêng của cô ấy
Chuyện cô ta không đến công ty, có liên quan sao? Lạc Ngạo Thực chú tâm hỏi!
Tôi linh cảm vậy! Lần này, thanh âm thư ký vừa phải vững vàng!
Vậy cô nói xem! Chỉ cần có liên quan đến công việc, vậy thì không thể tính là chuyện riêng!
Tổng giám đốc, trên tạp chí nói, buổi tối hôm kia Lâm phó tổng bị chồng đánh, bởi vì ngày đó cô ấy cùng với một người đàn ông khác ở trong khách sạn, ừ, chuyện đó —— Câu nói kế tiếp, biến thành ấp úng!
Được rồi, gọi trợ lý Lưu vào đây! Lạc Ngạo Thực trực tiếp cắt đứt lời nói của thư ký, cũng coi như là giải cứu cô.
Vâng! Mặc dù là nói qua điện thoại, nhưng có thể nghe được âm thanh thư ký thả lỏng!
Chưa bao giờ tò mò về việc người khác, lúc này anh hơi có chút nghi ngờ. Tin đồn chồng của Lâm Dương không hề quan tâm cô ta, ngược lại còn trăng hoa đây đó, thế nào lại xuất hiện công khai dạy dỗ cô ta?
Cửa phòng làm việc chợt mở ra, trợ lý Lưu nhanh chóng đi vào. Tổng giám đốc, ngài tìm tôi, tôi đang có chuyện muốn nói với ngài!
Cậu nói trước đi! Lạc Ngạo Thực nặng nề dựa vào thành ghế, theo thói quen anh định hút thuốc, cuối cùng dứt khoát để tay lên trên mặt bàn, nhẹ nhàng gõ gõ.
Lâm Dương mới bị chồng đánh, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, gãy sống mũi, hiện tại đang làm náo loạn dư luận! Trợ lý Lưu tường thuật câu chuyện hệt như mình đang ở tại hiện trường, lời nói rõ ràng rành mạch, cẩn thận kể từng chi tiết!
Dư luận xôn xao? Không quá khoa trương chứ?!
Tổng giám đốc, chuyện này là thật! Nghe đâu, Lâm phó tổng bị bắt gặp tại trận, ha ha —— Trợ lí Lưu cười đến ý vị sâu xa!
Cậu tới đây là để nói tới chuyện này? Một chút tin tức nội bộ cũng không có, xem náo nhiệt đến vẻ say mê . . . . . . Đây có đúng là trợ lí của mình?
Trợ lý Lưu vội vàng thu hồi vẻ đùa cợt, báo cáo chuyện nghiêm trọng khác Vâng, về chuyện giám định chiếc xe, cuối cùng cũng có kết luận từ phía cảnh sát, là bị người ta cố tình làm hư thắng xe!
Điểm này tôi cũng đoán được!
Hiện tại cảnh sát đang tiến hành lập án điều tra! Nếu quả thật có người âm mưu, sẽ là ai chứ? Câu nói kế tiếp, vốn là nghi vấn trong lòng của trợ lý Lưu, không cẩn thận nói ra. A, xin lỗi, tổng giám đốc!
Lạc Ngạo Thực đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi về phía quầy rượu. Trợ lý Lưu, lấy cảm giác cùng quan sát của cậu, cậu phân tích xem, là ai muốn hãm hại tôi! Hiện tại trong lòng anh nóng như lửa đốt, thiếu chút nữa là có thể thiêu rụi tất cả những vật dụng trong phòng! Ừ, anh muốn nghe ý kiến của trợ lý Lưu, dù gì người này cũng đã theo anh rất nhiều năm trời!
Mặc dù là một tên cấp dưới không có tư cách xen vào chuyện của ông chủ, nhưng khi nghe được ông chủ hỏi thế, anh cũng hiểu rõ ông chủ rất tin tưởng mình. Ở tập đoàn Lạc thị, ai là mối đe dọa lớn nhất của chiếc ghế chủ tịch? Nếu không thể phá hoại được chức vụ của tổng giám đốc, ít ra phải nhằm vào người nhà của ngài. Ngoài ra còn có một giả thiết khác, chẳng may ở bên ngoài có người ghen tỵ với chị dâu . . . . . . manh mối này, cũng không thể bỏ qua. . . . . . Dù sao thì, chuyện gì cũng không thể tuyệt đối. Xin lỗi, tổng giám đốc, xin ngài tha thứ cho tôi nói thẳng! Trợ lý Lưu tỉ mỉ phân tích.
Rất thẳng thắn! Lạc Ngạo Thực rót hai ly rượu, đưa cho cấp dưới một ly!
*********************************
Ngồi thang máy đi thẳng tới bãi đỗ xe ngầm, Lạc Ngạo Thực mới vừa phát động xe, điện thoại di động lúc này vang lên.
Vừa nhìn dãy số trên điện thoại, anh có chút băn khoăn, cuối cùng vẫn bấm phím nghe. Ừ, là anh!
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm buồn bã, không còn hơi sức. Lạc tổng, không biết là em có thể mời anh vài ly hay không?! Đừng cự tuyệt em, ít nhất là trong quan hệ công việc!
Ha ha —— Lạc Ngạo Thực phát ra tiếng cười. Em đúng là không biết xấu hổ!
Ha ha, nếu như vô lại mà có thể đổi được Lạc tổng nể mặt, vậy em nguyện ý làm kẻ vô lại! Tinh thần Lâm Dương không tốt, cười đùa nói!
Nói đi, ở nơi nào! Lạc Ngạo Thực lái xe ra khỏi bãi đậu, ở cửa ra vào thả chậm tốc độ!
Đang ở xxx! Đó là một địa điểm nổi tiếng pha chế rượu dành cho hội viên. Dĩ nhiên, toàn kẻ xa hoa lui tới!
Mười lăm phút sau, Lạc Ngạo Thực đi vào trong quán.
Ánh sáng lờ mờ, sương mù mông lung, những thứ này đều không thể nổi bật bằng Lạc Ngạo Thưc, anh giống như một vật sáng chói, vừa xuất hiện lập tức thu hút những người xung quanh, họ âm thầm kinh ngạc đánh giá, Lạc Ngạo Thực vì sao lại tới nơi này?
Lạc tổng —— Lâm Dương ngồi ở góc khuất, mặc bộ âu phục dài màu đen bó sát người, tóc rối bù xù, khoát khoát cánh tay, hướng Lạc Ngạo Thực kêu.
Anh gật đầu một cái, bước chân trầm ổn đi về phía cô, gây ra sự chú ý với tất cả mọi người!
Nhìn những người đẹp xung quanh có chút thái độ ghen tỵ với mình, Lâm Dương bèn nở nụ cười đắc chí. Cùng ở một chỗ với người đàn ông như Lạc Ngạo Thực, bất luận là tới nơi đâu cũng được nở mày nở mặt!
Đến gần chỗ ngồi, anh khẽ trợn to hai mắt, tầm mắt không e dè nhìn vào trên mặt của cô.
Lâm Dương tỏ ra xấu hổ, cô sờ sờ mái tóc dài, tự ti nói. Thế nào? Lạc tổng, anh có phải muốn xem sống mũi của em có gãy hay không? Cô nhích đến gần anh, ngẩng gò má để cho anh có thể thấy rõ.
À —— nghe nói sống mũi của em bị gãy, xem ra đây không phải thật? Lạc Ngạo Thực ngồi vào ghế sô pha, đưa tay vẫy vẫy phục vụ!
Dĩ nhiên không phải là thật, thứ nhất em không có vụng trộm, thứ hai đây chẳng qua là chồng em đưa em về nhà, chứ không phải đi bắt kẻ thông dâm. Chỉ là khi đó anh ấy uống quá nhiều, hành động do rượu mà thôi! Lâm Dương nửa thật nửa đùa, dĩ nhiên, tình huống này chỉ có mình cô mới biết.