Mặc dù anh không lớn tiếng quát mắng, cũng không trưng ra bộ mặt lạnh băng, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tức giận của anh! Bởi sau khi tắt đèn, anh không nói một lời liền nằm sát người cô, bàn tay bá đa͙σ kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, tách hai chân cô ra, sau đó bắt đầu đòi hỏi vô độ!
Anh ngồi quỳ giữa hai chân cô, hai tay nâng cao chiếc mông nhỏ bé, để nơi tư mật của cô dính sát vào vật nam tính của mình, sau đó bắt đầu điên cuồng ham muốn.
Ánh trăng chiếu vào hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau, trên chiếc giường lớn lay động mãnh liệt....
H...ự... Lạc Ngạo Thực khẽ gầm lên đầy thỏa mãn, đôi tay nắm chặt mông Vũ Nghê, những ngón tay màu đồng lún sâu trong da thịt trắng nõn của cô.
Anh đột nhiên ôm chặt người cô, nâng cao bắt đầu dùng sức, càng lúc càng mãnh liệt, những âm thanh kịch liệt không ngừng vang lên!
A.... đau ... quá.... Cô vặn vẹo lưng, khóc lóc kêu đau! Đôi mày thanh tú nhíu chặt, hai tay dùng sức đẩy ngực anh.
Nghiêm mặt chạy nước rút, anh hít một hơi sâu dùng sức gầm nhẹ nói: Tốt nhất là em nên nhân cơ hội này để anh vắt kiệt sức, nếu không anh không dám cam đoan sau này sẽ không phát tiết trên người phụ nữ khác
Lạc Ngạo Thực, anh nói anh yêu em, nếu như yêu em, tại sao có thể lên giường cùng người phụ nữ khác? Vũ Nghê sướt mướt thành tiếng, chỉ cần nghĩ đến việc anh ta cùng với người phụ nữ khác, trong lòng cô liền khó chịu. Cô cũng không muốn rời xa anh, nhưng còn công việc thì sao?! Trong sáu năm nay, công việc dường như trở thành thói quen, cô không dám tưởng tượng sau khi từ bỏ công việc, cô sẽ trở nên thế nào!
Phó Vũ Nghê, anh yêu em, chẳng lẽ chỉ để đổi lấy đau khổ thôi sao? Hai vợ chồng mỗi người một nơi, em có quan tâm đến cảm nhận của anh hay không? Lạc Ngạo Thực như muốn trả thù, như muốn vắt kiệt tinh lực của bản thân, mỗi lần đều dồn hết sức lực thúc vào trong cô!
Khốn kiếp, anh đã khổ hạnh sáu năm, bây giờ đến lúc cô phải bồi thường cho anh, kết quả cô lại muốn rời xa anh! Tuổi xuân của phụ nữ có hạn, còn đàn ông thì vô hạn sao? Hiện giờ anh cũng đã ba mươi lăm tuổi, nếu tiếp tục bị cô bỏ rơi vài năm nữa, vậy người ';anh em'; phía dưới của anh không hỏng mới lạ!
Phó Vũ Nghê bị tiếng gầm của Lạc Ngạo Thực làm cho kinh ngạc.
Cô muốn tìm một điểm cân bằng, chỉ là bây giờ chưa tìm được. Anh đau khổ, làm sao cô có thể không đau ?!
Muốn cô từ bỏ công việc, cũng phải cho cô thời gian. Một bên là công việc yêu thích, một bên là gia đình. Mặc dù đúng như anh nói, công việc không hẳn quan trọng, nhưng đó cũng là một phần cuộc sống của cô.
Khi làm việc cô luôn cảm thấy vui vẻ, rất thỏa mãn, nếu không có công việc chống đỡ, có lẽ đời này sớm đã không còn Phó Vũ Nghê!
Tại sao anh không thể hiểu và thông cảm cho cô? Tại sao cô vừa mới nói quay lại làm việc, anh lập tức nói sẽ thay lòng? Việc này rõ ràng đang uy hiếp cô.
Uy hiếp? Cô không sợ anh uy hiếp, cô muốn nhân cơ hội này để thử thách tình cảm của anh, xem anh có vì chuyện này mà bớt yêu cô hay không!
**************************
Những lời để giữ cô lại, anh đều đã nói! Hơn nữa....
Việc cô rời đi cũng không phải là chuyện xấu, dù sao anh vẫn có cảm giác cô rời khỏi đây là an toàn hơn....
Một đêm này, Lạc Ngạo Thực bất chấp vết thương trên cơ thể, không bỏ qua cho Vũ Nghê, giống như ngựa hoang thoát cương, không ngừng rong ruổi ở trên người cô!
Sáng sớm hôm sau, anh đi làm như bình thường, chỉ là trước khi đi anh dặn dò cô, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh, tài xế của anh sẽ đưa cô ra sân bay!
Trong ánh mắt cô xuất hiện làn nước mờ mờ, thật muốn nhào vào lòng anh, nói rằng em không muốn đi. Cô nhìn anh, trong lòng không ngừng kêu gào Lạc Ngạo Thực, nếu bây giờ anh nói muốn em ở lại, em nhất định sẽ nghe theo anh
Nhưng có lẽ do quá đau lòng, hoặc vì tức giận, ánh mắt anh chưa từng nhìn cô lâu đến vậy, xoay người đi ra ngoài cửa, bước lên chiếc xe chờ sẵn!
Nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh, những giọt nước mắt của Vũ Nghê rơi xuống! Cô đứng bên cửa phòng khách, nhìn ra phía sân trống vắng, tủi thân nói: Lạc Ngạo Thực, anh nhất định không được có người phụ nữ khác, cho dù là em đánh cược, coi anh như tiền đặt cược, xin anh hãy để cho em thắng một lần được không? Nhường em một chút được không?
Đã nói ra quyết định, vé máy bay cũng mua, người không nên đắc tội cũng đã đắc tội. Cô không thể làm gì khác ngoài việc lên máy bay.
Cô không muốn ngồi ở khoang hạng nhất, nên đặt vé ngồi ở khoang thường.
Phó Vũ Nghê, là em sao? Tiết Tư Viễn đi cùng chuyến bay, ngạc nhiên nói: Này, sao em cũng đi chuyến bay này? Em từ Mỹ về sao?
Là anh? Anh từ Mỹ về bao giờ? Tại sao đi đâu cũng gặp anh nhỉ? Trời đất, không phải là anh đang theo dõi tôi đó chứ? Vũ Nghê dùng cách trêu chọc vui vẻ để chào hỏi.
Cũng có thể, người đẹp nên rất dễ bị người khác theo dõi đấy Tiết Tư Viễn thẳng thắn thừa nhận, cười hì hì ngồi chỗ bên cạnh Vũ Nghê
Tại sao anh lại ngồi ở khoang hạng thường?
Tiết Tư Viễn nhíu mày, giang tay nói: Haiz, lúc đặt vé có đặt vé khoang hạng nhất nhưng hết vé, thiếu chút nữa thì gây lộn với công ty hàng không? Không ngờ ngồi khoang này lại gặp được người đẹp
Những lời anh ta nói khiến Vũ Nghê không nhịn được cười, người này cho dù ở đâu đều hài hước như vậy: Anh thật vui tính, ai làm bạn gái của anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc
Hả, bạn gái? Nhưng tôi không muốn có bạn gái đâu Tiết Tư Viễn bày ra vẻ mặt tiếc nuối, nói: Tất cả phụ nữ đều coi tôi như chị em, khi bị người yêu đá, hoặc thất tình mới tìm tới tôi, thật sự khiến cho người ta đau lòng
Điều này nói lên anh là người tốt, khi người ta đau lòng luôn nghĩ đến mình, cũng là một chuyện rất hạnh phúc
Cô đang an ủi tôi đấy à? Cô đúng là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại hiền lành Tiết Tư Viễn lớn lên ở nước ngoài, luôn có thói quen ca ngợi phụ nữ.
Đang nói chuyện, một nữ tiếp viên đi đến yêu cầu thắt dây an toàn, một lúc sau máy bay tăng tốc bay về phía chân trời
Vũ Nghê cảm thầy trong dạ dày cồn cào, lồng ngực bị đè nén, nước chua trào lên cổ họng: Ọe....
Thât không may, tất cả đồ ăn sáng đều ói lên đùi người nào đó....
P.S: Sorry mọi người, bữa giờ Cỏ bận, mà Sóc cũng bận nữa, nên 2 đứa edit và beta hơi bị chậm, mong mọi người thông cảm cho Sóc và Cỏ nha