Cửa phòng bị kéo ra Rầm một tiếng, Lạc Ngạo Thực nhanh chân chạy khỏi phòng!
Vũ Nghê nửa thân trên trần trụi sắc mặt trắng bệch nhìn tất cả, toàn thân run rẩy lắc đầu. Không... Bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương, run run đặt lên cánh môi, nước mặt lập tức rơi xuống: Lạc Ngạo Thực, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy, tại sao anh có thể đùa cợt em, cho người phụ nữ khác nhìn!
Lạc Ngạo Thực cầm áo lót và váy chạy ra phía cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ trắng, nụ cười đáng yêu trên mặt lập tức biến mất. Hoàng Minh Nguyệt đang đứng ở cửa nhìn đầy vẻ bất lực, còn anh giống như đứa trẻ sợ nhìn thấy người lạ, tìm kiếm người bảo vệ, trốn ra sau lưng Hoàng Minh Nguyệt. Chị xinh đẹp, hắn ta là ai vậy!
Hoàng Minh Nguyệt bày ra dáng vẻ của một hộ lý, dịu dàng giới thiệu: ŧıểυ thực, đây là bác sỹ điều trị chính cho anh mà!
Lâm Hiên theo thói quen đẩy cặp kính trên mũi, tươi cười nói: Anh là anh vợ của em, em không thể gọi anh là ŧıểυ Thực, em đến để kiểm tra sức khỏe cho anh, bây giờ chúng ta trở về phòng được không?
Được, nhưng mà tôi vẫn còn chút chuyện cần xử lý, anh có thể chờ tôi một lát không, sau đó tôi sẽ để cho anh kiểm tra? Lạc Ngạo Thực vụng về giấu chiếc áo lót vào trong váy, rồi cuộn chiếc váy nhét vào trong bụng mình, không để cho bất cứ ai nhìn thấy được, đây là bí mật của anh!
Lâm Hiên nhíu mày không hiểu hỏi: Có chuyện gì vậy? Kiểm tra trước được không? Vì em còn có việc bận!
Lạc Ngạo Thực đứng phía sau Hoàng Minh Nguyệt ra sức lắc đầu, Không được. Vừa nãy tôi và chị xinh đẹp đã đánh cuộc, nếu như mà tôi có thể cởi được quần áo của ';người xấu';, thì chị sẽ cho tôi chơi bóng tròn! Lạc Ngạo Thực thoáng giơ ra một đống gì đó cho anh ta nhìn, sau đó lập tức giấu đi, dáng vẻ không muốn cho người khác nhìn kỹ. Bây giờ.... tôi đã làm được rồi, cho nên tôi muốn chơi đùa với chị ta trước, nếu không để tý nữa chị ta không công nhận thì tôi biết làm thế nào?
Lúc nói chuyện, Lạc Ngạo Thực lộ ra dáng vẻ thông minh giảo hoạt!
Lâm Hiên lập tức dùng ánh mắt nghiêm túc phê bình nhìn Hoàng Minh Nguyệt, không hề nể nang quát lớn: Rốt cuộc là cô làm hộ lý hay là làm gái? Nếu cô muốn làm gái thì bên ngoài có rất nhiều đàn ông cần cô ...
Bác sĩ Lâm, tôi sai rồi, tôi... tôi chỉ muốn nghĩ cách để Lạc tiên sinh uống thuốc thôi, tôi chỉ muốn dỗ dành anh ta! Hoàng Minh Nguyệt vội vàng cúi đầu, nhận lỗi. Xin anh bỏ qua cho tôi lần này!
Không được, căn bản cô không có tư cách làm một hộ lý chuyên nghiệp, cô rời khỏi đây ngay! Lâm Hiên lạnh mặt, cắt ngang lời cầu xin của Hoàng Minh Nguyệt. Cho dù cô là do bà Lạc tự thuê, nhưng tôi là bác sĩ điều trị, tôi vẫn có quyền yêu cầu nghiêm khắc đối với nhân viên hộ lý
Tôi... Hoàng Minh Nguyệt không biết nên làm thế nào để cứu vãn.
Không, không được, tôi muốn chị ấy ở lại, tôi không muốn đổi hộ lý khác! Lạc Ngạo Thực ra sức giữ người. Bây giờ chị ấy là bạn tốt của tôi, anh đuổi chị ấy đi, anh không phải là người tốt!
Anh, bây giờ người anh cần là một hộ lý thực sự! Lâm Hiên sâu xa nói: Mặc dù sức khỏe anh lúc này không tốt, quên rất nhiều chuyện, nhưng anh cũng không thể thích người phụ nữ khác, anh như vậy chị dâu sẽ nghĩ thế nào, chị dâu sẽ rất đau lòng!
...Đi, chúng ta về phòng thôi không nghe anh ta nói nữa, tôi thích ở đó, không thích ở đây! Lạc Ngạo Thực kéo Hoàng Minh Nguyệt đi về phía cầu thang.
Có ông chủ lớn làm chỗ dựa, tất nhiên Hoàng Minh Nguyệt sẽ đi theo, không lẽ đứng lại cho người ta trách mắng sao?
Lâm Hiên bực tức nhìn theo bóng lưng của bọn họ, chán nản lắc đầu...
Trong phòng loáng thoáng có tiếng khóc, làm anh ta chú ý, im lặng nhìn cánh cửa bên dưới cầu thang, sau đó đi về phía căn phòng có người...
Cốc, cốc, cốc...
Chị dâu, tôi là Lâm Hiên, tôi có thể vào được không? Lâm Hiên lễ phép hỏi.
Vũ Nghê mặc bộ quần áo thể ȶᏂασ màu trắng, từ trên giường bước xuống, đi tới cửa phòng, không để Lâm Hiên đi vào, cô đi thẳng ra khỏi phòng: Cậu đến rồi à, vết thương của anh ấy thế nào rồi, đã khá hơn chút nào chưa?
Khá hơn một chút rồi, tôi thấy anh ấy đi lại rất nhanh nhẹn! Lâm Hiên đặt hai tay ở trước ngực, dáng vẻ lịch sự nho nhã.
Vậy tốt rồi! Vô cùng đau lòng, nhưng vì mặt mũi, cô vẫn ra sức tươi cười, vờ như không có chuyện gì: Gần đây công việc bận quá, không có thời gian chăm sóc cho anh ấy...
Chị dâu, ở trước mặt tôi, chị không cần phải tô son chát phấn che đậy giúp anh ấy đâu! Chuyện này tôi nhất định sẽ nói với bác trai, tại sao có thể hồ đồ để một người phụ nữ như vậy ở lại đây chứ? Bây giờ anh ấy giống như một tờ giấy trắng, vẽ sao sẽ nên vậy! Lâm Hiên nói thẳng vào vấn đề.
Vũ Nghê im lặng không nói, âm thầm tính toán trong lòng.
Ăn ngon không? Rất ngon đúng không? Hoàng Minh Nguyệt đưa viên thuốc uống cùng nước đường, để cho Lạc Ngạo Thực uống hết.
Lúc cô ta ghé sát vào mặt anh hỏi...
Phụt.... Chất lỏng trong suốt đột nhiên từ trong miệng Lạc Ngạo Thực phun ra, chuẩn xác bắn toàn bộ lên mặt cô ta. Sau đó anh lập tức nở nụ cười xấu xa: Cô thật là đần nha!
Cô ta tức giận, nhưng không biết làm thế nào, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: ŧıểυ Thực, anh phải ngoan ngoãn nha! Lúc nói chuyện còn cố ý kề sát vào Lạc Ngạo Thực, yêu mị nháy mắt. Nếu ngoan, chị sẽ cho chơi đùa!
Ừm, bà Lạc bảo cô tới đây, chính là muốn Lạc Ngạo Thực không yêu Vũ Nghê nữa, cho nên cô mới làm càn như vậy, bây giờ Lạc Ngạo Thực rất dễ dụ, chỉ số thông minh thấp, nhưng tiền của hắn rất nhiều ... Cô phải nghĩ mọi cách để ở lại đây!
Lạc Ngạo Thực nháy mắt, cười hì hì hỏi: Vẫn còn thứ để chơi đùa sao? Bóng tròn của cô không đẹp bằng ';đàn bà xấu';, tôi không muốn chơi nữa!
Câu nói này khiến Hoàng Minh Nguyệt tức thối ruột, không có một người phụ nữ nào muốn nghe thấy người khác nói dáng người mình không đẹp bằng người phụ nữ khác. Tất nhiên là vẫn có thứ để chơi rồi, chỉ cần anh ngoan! Cô ghé sát vào bên tai anh nói.
Rầm một tiếng, cánh cử phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài một cước đá bật ra!
Bùi Tạp Tư, trợ lý Lưu còn có cả Lâm Hiên từ bên ngoài đi vào.