“. . . . . . Không lâu sau , thỏ con ở trong bụng mẹ ngày một lớn dần , nhưng vì thỏ mẹ muốn con mình có thể khỏe mạnh , nên đã không ngại đường xa đi đến nông trại để tìm cà rốt . . . . . .”
“Đường đi cực xa , hai chân thỏ mẹ phồng cả lên . Đến khi không còn ý thức được nữa , thỏ mẹ đã ở gần nhà người dân , thỏ mẹ thấy trang trại cà rốt thật to . . . . . .”
“Thỏ mẹ muốn trộm cà rốt sao mẹ ?!” Hoan Hoan liền thắc mắc . ”Trộm vặt không phải là đứa bé ngoan , người lớn ăn trộm lại càng phạm pháp !”
”Đúng vậy , thỏ mẹ biết là không nên ăn trộm , nhưng mà hiện tại thỏ rất đói bụng . Thỏ con ở trong bụng lại càng đói hơn , đạp đạp bụng của thỏ mẹ . . . . . . Thỏ mẹ bắt đầu do dự . Nếu như không trộm thì con mình sẽ chết . . . . . . Thỏ mẹ cầu xin nhà nông cho mình một trái cà rốt , nếu được sau này thỏ sẽ trả lại !”
“Vậy cuối cùng thì sao ?! Nhà nông đó có đồng ý không mẹ ?!”
“Vì không ai có thể hiểu thỏ mẹ nói gì , bộ dạng của thỏ mẹ lại mập mạp nữa , người nông dân đó dự định bắt luôn cả thỏ mẹ , mần thịt làm bữa ăn tối . . . . . .”
“Không , không , thật tàn nhẫn . . . . . .” Hoan Hoan gấp gáp đến độ nước mắt chảy ra . Thật ra thì cô bé đã là học sinh ŧıểυ học năm nhất , không còn là một đứa trẻ lên hai lên ba , nhưng mà nghe mẹ kể chuyện cổ tích , cứ luôn liên tưởng sự thật .
“Thỏ mẹ nhanh chóng ôm bụng của mình , dùng sức chạy . Cũng may , với tốc độ kia , người xấu không thể đuổi kịp . . . . . .”
“Wow ~ thiếu chút nữa là . . . . . .” Biết thỏ mẹ tránh được kiếp nạn , Hoan Hoan thở phào nhẹ nhõm.
“Thời tiết càng ngày càng lạnh , kiếm ăn lại rất khó khăn . . . . . . Không còn biện pháp nào khác , thỏ mẹ đành phải quay về nhà của người nông dân kia , chuẩn bị kế hoạch ăn trộm . . . . . .”
“Thỏ mẹ rất cẩn thận , nỗ lực đào cà rốt ở dưới đất lên , đang lúc thỏ mẹ tìm cách mang cà rốt đi , thỏ con lại ra đời . . . Lúc này đèn trong phòng sáng lên , người nông dân đi ra , sức khỏe của thỏ mẹ yếu đuối nên không kịp trốn , thế là len lén giấu thỏ con . . . . . .” Kể tới đoạn này , cô nhìn con gái một cái . ”Sau cùng thỏ mẹ bị phát hiện , vậy là thỏ mẹ bị bắt . . . . . .” Vũ Nghê ngừng lại , nhìn biểu tình của Hoan Hoan
Cô cảm thấy mình rất có lỗi , đáng ra không nên để đứa bé hiểu nhầm , vả không nên thông qua câu chuyện này để lừa gạt Hoan Hoan , chỉ là cô muốn Hoan Hoan sớm tha thứ cho Tư Vũ , hơn nữa cũng không muốn đứa bé này hận thù ai đó . Làm sao có thể nói cho Hoan Hoan biết được , chính ông nɠɵạı của nó không mong nó chào đời , tự tay vứt bỏ nó đây ?!
Quả nhiên ——
“Thỏ mẹ đau lòng lắm đúng không mẹ ?!” Hoan Hoan khóc , bởi vì thỏ con bị chia lìa với thỏ mẹ , cũng giống như mình vừa mới ra đời đã bị vứt đi . ”Mẹ , cô cũng có nỗi khổ tâm sao ?! Thế nên mới không cần con , có đúng hay không ?!”
“Đúng vậy , nếu như cô ấy không thích Hoan Hoan , thì sẽ không vất vả nhờ người tìm kiếm . . . . . .”
Ngày hôm qua khi có kết quả giám định DNA , cuối cùng cũng rõ sự thật , Hoan Hoan chính là con của Tư Vũ . Ngoài ra , còn có một chuyện khiến Lạc Ngạo Thực kinh ngạc run sợ ——
“Chú . . . . . . Mẹ. . . . . .” Hoan Hoan ngẩng đôi mắt đẫm lệ nhìn vào chú Ngạo Thực , sau đó quay qua nhìn mẹ , muốn nói lại thôi
“Hoan Hoan , hãy tin mẹ , mẹ ruột của con cũng nhớ đến con !” Nếu không vì sao sáu năm rồi bệnh tình Tư Vũ vẫn cứ như vậy ?! Cách làm của chú hai quả thật tàn nhẫn
Hoan Hoan chu môi đỏ mọng , không ngừng lau nước mắt :” Mẹ , vậy mẹ có trách con không ?! Có cảm thấy con quá vô tình vô nghĩa ?!”
“Hoan Hoan có thể tìm được mẹ ruột của mình , mẹ dĩ nhiên phải vui mừng rồi !”
“Mẹ , mặc kệ là như thế nào , con vẫn yêu mẹ nhất !” Hoan Hoan ôm lấy cổ Vũ Nghê , dùng sức hôn hít lên mặt cô , sau đó xoay người , ngượng ngùng , nhăn nhó đi về phía mẹ ruột
Tư Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống , kích động giơ hai cánh tay.
“Mẹ. . . . . .” Hoan Hoan nhào vào trong lòng Tư Vũ , vừa khóc vừa cười . Mình đã có mẹ . . . rốt cuộc cũng không cần phải hâm mộ những người bạn khác .
“A. . . . . . A . . . . . .” Tư Vũ kêu lên mừng rỡ , trái tim lo lắng vô cùng , không biết đứa bé này có bị cướp đi nữa không !
Xung quanh cô có rất nhiều người xấu , liệu Bùi Tạp Tư có thể bảo vệ được cô ?! Không , không được , cô tuyệt đối không để cho con mình lâm vào nguy hiểm , nhất định phải bảo vệ con
Tư Vũ đẩy Hoan Hoan ra , đưa đến bên cạnh Lạc Ngạo Thực . Mặc dù cô không nói , nhưng anh hiểu ý em mình :”Yên tâm , anh sẽ bảo vệ Hoan Hoan !”
Nghe anh trai đảm bảo , Tư Vũ phì cười !
Nhìn thấy cô cười lại khiến ánh mắt ai đó đau nhói . Chết tiệt , người phụ nữ này một mực quyến rũ mình , thế nhưng lại không dám tin tưởng mình .
Vì sao lại nghĩ anh không thể bảo vệ được mẹ con cô ?! Là cô quá coi thường anh !
Bùi Tạp Tư sờ sờ lỗ mũi , hài hước ám chỉ nói :”Ai u , thật cảm động quá . Gia đình các người được đoàn viên , tôi đây vô luận đứng ở chỗ nào , cũng giống như kẻ dư thừa . Chắc là phải tìm một góc nhỏ ngồi giải tỏa nỗi buồn thôi !
Nói xong , tự giác đi lên lầu . Mặc dù không nói ra , nhưng đã cận kề với anh biết bao lâu nay , sao cô có thể không hiểu ?!
******************************
Chết rồi , lần này mình đã dập tan lòng tự trọng của anh ấy rồi ?! Thật ra đây cũng chỉ là thói quen , cô chỉ luôn nghĩ đến anh trai là người đầu tiên có thể giúp đỡ !
Xác thật là cô đã quên mất anh . . . . . . Mặc dù nghĩ sẽ đến phòng anh , nhưng lại không dám . Cô sợ anh chê cười mình , tức giận nổi điên
Nên làm cái gì bây giờ ?!
Còn đang do dự , cửa phòng chợt bị mở ra , Bùi Tạp Tư mặc quần áo ngủ , tức giận đi tới phòng của Tư Vũ . Cô không dám tin , chớp chớp mở to hai mắt
Tạp Tư ?! Anh , anh , vì sao anh dám chủ động qua phòng của em ?!
“Lạc Tư Vũ , đến giờ anh mới biết , em chính là loại phụ nữ chỉ biết lợi dụng người khác . Rốt cuộc em coi anh là gì ?! Thích thì tới , chán thì cho qua ?!” Đôi tay anh vịn lên hai bờ vai của cô , dùng sức vuốt ve . Shit , nếu như không phải anh cố gắng khống chế cơn giận , không biết bờ vai này đã gãy vụn khi nào
Tư Vũ lắc đầu , bày tỏ không có !
“Nói , không phải em có thể nghe hiểu hay sao ?! Đối với những lời nói của mọi người , em đều có phản ứng , tại sao không nói lời nào ?!” Anh giận đến nổi mạnh bạo lay động cô . Chính bởi vì cô như thế , cho nên anh mới không muốn bắt nạt . Nhưng trên thực tế không phải , là cô quá nhu nhược , tự biến bản thân mình thành như vậy
“Anh . . . .” Đúng vậy , cô có thể hiểu ý mọi người , nhưng mà bản thân không thể nói chuyện , giống như có thứ gì đó đang khốn trụ cô .
Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô , anh liền bực bội :”Anh hỏi em , rốt cuộc em coi anh là gì ?! Em quyến rũ anh với mục đích gì , nói ?!”
Em không có lợi dụng anh , tại sao anh cứ phải nói thế để khiến em đau lòng ?!
“Ha ha. . . . . . Anh hiểu rồi , vốn dĩ anh cũng chỉ là thứ để em tiêu khiển , nắm được trái tim anh xong , sau đó cảm thấy không còn ý nghĩa ?! Chuyện này giống như miếng băng vệ sinh , dùng xong , rồi ném đi , có đúng hay không ?!”
Tư Vũ dùng sức lắc đầu , không có , cô thật sự không có !
“Không có ?! Vậy tại sao hôm nay không lên lầu tìm anh , hửm ?!” Mười một giờ thường ngày cô sẽ chủ động tìm anh , hôm nay chờ đến mười hai giờ , cũng không nhìn thấy bóng dáng .
Anh ta nghĩ đến mình ?! Trong lòng Tư Vũ lập tức vui vẻ !
“Tốt , nếu như đã xem là người xa lạ , về sau xem như không quen biết . . . . . .” Lời nói của anh còn chưa dứt đã bị cô hôn tới tấp vào môi .
Kích tình trong nháy mắt nóng bừng lên , hơn nữa càng không thể chờ đợi . Động tác của Bùi Tạp Tư so với trước càng thêm hung ác , dục ~ vọng điên cuồng , đè Tư Vũ lên vách tường trước cửa , trực tiếp mãnh liệt xâm phạm .
“Ưmm . . .” Tư Vũ hưng phấn hô lên , ở trước mặt Bùi Tạp Tư , từ trước đến giờ cô không hề che giấu tâm tình của mình
Bọn họ cùng nhau điên cuồng ~ thanh âm 'yêu đương' tràn đầy kích dục , động tác trơn tru . Vì quá mức nhiệt tình , cửa phòng cũng không thèm khóa . . . . . .
*******************************
Thảo luận xong công việc , Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê đi ra khỏi thư phòng ——.
“Vũ Nghê , quả thật em là một thư ký ưu tú , nếu mất đi em khác nào tổn thất lớn ——” Anh ôm cô men theo hướng vách tường , ấn một nụ hôn xuống đôi môi đỏ mọng
“Ha ha. . . . . . anh hối hận rồi sao ?! Khi xưa anh xa thải em , nói rất hùng hồn kia mà !” Vũ Nghê chau mũi , bất bình nói .
“Nhưng anh không hề hối hận , cho dù cho anh chọn lựa lại 1000 lần , anh vẫn chấp nhận . Ít nhất thì anh đã cưới em , vững vàng cột chặt bên mình !” Anh khoác lác vô sỉ nói , tựa hồ quên mất năm đó là ai tuyệt tình đến vậy .
Cô ủ rũ cúi đầu , tròng mắt có chút mờ đi . Nếu như khi đó không xảy ra chuyện kia , có lẽ cuộc sống của bọn họ rất tốt . . . . . .
“Không nên nghĩ nhiều nữa , nghĩ nhiều sẽ bị trừng phạt . . . . . .” Lạc Ngạo Thực chộp lấy cằm Vũ Nghê , dùng sức hôn lên môi , động tác có chút thô bạo , sau cùng là cắn mυ"ŧ liên tục !
“Ưmm . . . ư !” Âm thanh 'yêu đương' vừa sung sướиɠ vừa thống khổ vang lên .
“Hự . . . ư . . .” Âm thanh khi 'yêu' của người đàn ông chợt phát ra .
Mặt cô đỏ tới tận mang tai , dùng sức vỗ vào ngực anh :”A , sao anh vội vã như vậy ?! Thật ghê tởm !”
Không chỉ có ghê tởm mà còn rất khoa trương , hiện tại bọn họ còn chưa có tiến hành đến 'bước đó' , thế nào lại giống như âm thanh của phim A thế ?! (ý nói film người lớn đó mọi người - A = Adult)
“Rõ ràng là em ?! Sao lại đổ thừa anh ?!” Giọng nói mang ý trêu đùa
“Em không có , anh đừng đổ oan cho em nha !” Vũ Nghê quay mặt , không để Lạc Ngạo Thực hôn nữa , chứng tỏ mình trong sạch.
Bất quá bọn họ cũng chỉ mới thực hiện vài động tác , nhưng đổi lại phát hiện được việc ngoài ý muốn . Anh và cô vẫn đang đứng bất động , nhưng lại nghe âm thanh rêи ɾỉ của đôi nam nữ từ truyền tới , thật kỳ lạ ?!
Vậy ~~ âm thanh này là từ đâu tới ?! Ở đây rõ ràng là tầng hai , anh cùng với cô , hai đứa nhỏ , còn có Tư Vũ .
Vũ Nghê hít thở một cái , trách cứ Lạc Ngạo Thực :”Có phải anh đang xem phim A trên máy vi tính , quên tắt đúng không ?!”
“Này , em đừng có nói lung tung , anh chỉ thích xem hai đứa mình diễn ——” Người khác , không có hứng thú nhìn .
“Vậy âm thanh kia từ đâu tới ?!” Vũ Nghê không hiểu nheo mắt , trời ạ , có vẻ rất gần ?!
Chẳng lẽ là ——
Anh và cô nhìn vào mắt nhau , sau đó ăn ý nhìn về phòng Tư Vũ ——
Không sai , là âm thanh truyền ra từ đó .
Hai người đi lên lầu ba , âm thanh càng lúc càng lớn , sắc mặt của Lạc Ngạo Thực mờ dần ——
“Con mẹ nó , là Bùi Tạp Tư , cậu ta dám đối xử với Tư Vũ như thế ——” Lạc Ngạo Thực hét lên , tức giận đi tới căn phòng ——