Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực nghe được tiếng kêu của Hoan Hoan , lập tức dừng lại động tác .
Hai người vừa chạy tới ngưỡng cửa , vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch
Khi bọn họ kéo cửa phòng ra , thấy được cảnh tượng Hoan Hoan dùng chiếc khăn lông lớn quấn quanh người , hoang mang sợ hãi muốn nắm tay vặn cửa :”Oa . . . oa . . . . Mẹ ơi . . . . cô Tư Vũ tự nhiên nhìn con la lối um sùm . . . . . .” Hoan Hoan sợ đến mức chạy ra sau lưng Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực , toàn thân hoàn toàn không nhúc nhích , sau đó chợt la lên !
“A . . . ” Tư Vũ mở mắt thật to nhìn Hoan Hoan , cái điệu bộ này khiến người ta sợ hãi vô cùng !
“Tư Vũ , đừng kích động , ngoan , đừng la nữa ——” Lạc Ngạo Thực tiến lên ôm lấy em gái , không ngừng vuốt sau lưng .
“A . . . Anh . . .” Toàn thân cô run rẩy , hơi thở dồn dập , biểu tình không cách nào bình tĩnh . Cô muốn nói cho mọi người biết , cô phát hiện ra rất nhiều chuyện , nhưng mà không thể nói thành lời . Không ai có thể hiểu cô , tại sao không có người nào hiểu ý của cô ?!
Không được , cô muốn lột khăn tắm trên người của Hoan Hoan xuống , muốn anh trai thấy được cái bớt màu đỏ ở mông Hoan Hoan . Không biết sức mạnh từ đâu tới , Tư Vũ dùng sức đẩy anh trai ra
Lạc Ngạo Thực bị đẩy về phía sau vài bước , thừa cơ hội này Tư Vũ nhanh chóng vọt tới mặt Vũ Nghê .
“Oa . . . . . Mẹ ơi . . .” Hoan Hoan nhắm mắt lại , dùng sức ôm chặt mẹ , mẹ bây giờ là người bảo vệ mình , ở bên cạnh mẹ là an toàn nhất
Tư Vũ mất khống chế khiến Vũ Nghê càng không thể để cô làm bậy , thật sợ cô ấy sẽ làm con mình bị thương :”Tư Vũ , có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói , có được hay không ?!”
“A . . . ” Hoan Hoan một mực kháng cự càng khiến Tư Vũ rống to hơn , trong lòng đau đến kiệt quệ . Đó là con gái của tôi , Hoan Hoan là con gái của tôi . Tại sao mọi người luôn cho rằng tôi nổi điên , không muốn , tôi không muốn trở thành như vậy
Nghe tiếng kêu của Tư Vũ , Bùi Tạp Tư liền chạy tới , không rõ sự tình nhìn tất cả mọi người ——
Bây giờ là tình huống gì ?! Tại sao Tư Vũ nổi điên , chẳng khác nào một bệnh nhân tâm thần . Lạc Ngạo Thực lại ôm lấy Tư Vũ , chịu trận để em gái đánh , cũng may cô không có đánh vào mặt của anh , nếu không mặt mũi anh nhất định trầy trụa te tua .
Những ngón tay thon dài , chộp vào cổ anh , khiến anh hơi khó thở :”Tạp Tư , giúp tớ một tay . . . . . mau . . . lên . . . .!”
“À , được ——” Vì sự nhờ vả của Lạc Ngạo Thực , Bùi Tạp Tư mới dám đem Tư Vũ ôm vào trong lòng :”Tư Vũ , em bị sao thế ?!”
“A ——” Tư Vũ căm tức kêu to , lúc này so với trước còn quờ quạng lung tung hơn , cứ nhắm mục tiêu đánh tới .
Vì phòng ngừa cô tiếp tục công kích , Bùi Tạp Tư đành phải nắm lấy hai tay cô trói lại , đặt về phía sau lưng , lực đa͙σ có lúc dịu dàng , đôi khi lại khá mạnh bạo :”Tư Vũ , Tư Vũ ngoan , ổn định lại cảm xúc , có chuyện gì cứ từ từ nói , ngoan nào . . . . .”
“Oa . . . . .” Buông tôi ra , tôi có thứ muốn cho mọi người thấy , vì sao mọi người không thể hiểu tôi ?! Tất cả các người đều không hiểu tôi , một mực cho rằng tôi là người bệnh . Không phải , tôi không phải bệnh nhân !
Trong lòng Tư Vũ điên cuồng hô to , bộ dạng trở nên kinh khủng . Người khác mình không quan tâm , nhưng mà cái tên đàn ông ngu ngốc này , hàng đêm cùng mình ân ái , lại coi mình như kẻ điên . Tức giận , đau lòng , cảm xúc chợt rưng bừng bực , thì ra trong mắt của anh , tôi không khác gì một kẻ tâm thần .
Hiện tại không ai hiểu mình , không người nào có thể giúp đỡ mình , chỉ có mình dựa vào chính bản thân . Tư Vũ do dự mấy giây , rốt cuộc cũng chọn lựa giơ cao đầu gối , đá vào giữa háng Bùi Tạp Tư ——
Một giây sau .
“Ouch . . .” Chỉ thấy Bùi Tạp Tư hét lên thật to .
Sắc mặt anh đau đớn , biến dần sang trắng bệch , vết thương buốt nhói khiến anh phải ôm giữa háng . ”Chết tiệt . . . . . Tư Vũ , em hại anh rồi !”
Được thả tự do , cô nhanh chóng chạy về phía Hoan Hoan . Trong lòng không ngừng kêu lên , Hoan Hoan đừng sợ , mẹ chính là mẹ của con . . . . . .
“Mẹ —— làm sao bây giờ ?! Cô ấy muốn đánh con , tại sao lại muốn đánh con ?!” Hoan Hoan bị sợ đến nổi khóc to
Chợt Vũ Nghê nhìn thấy một tia ấm áp trong mắt Tư Vũ , cô nheo mắt nghi ngờ , chẳng lẽ ——
“Tư Vũ , nói cho chị biết , có phải Hoan Hoan . . . . .” Vũ Nghê dùng sức lắc vai Tư Vũ , muốn nhìn rõ biểu hiện trong mắt của cô .
Lời Vũ Nghê nói xong khiến Tư Vũ thoáng bình tĩnh lại , hai hàng nước mắt chảy ra , cánh môi run lẩy bẩy .
Khi thấy biểu hiện này của Tư Vũ , Vũ Nghê lập tức hiểu được . Con gái bị thất lạc , nay đã tìm lại được , nên mới có hành động như thế !
Lúc này , Lạc Ngạo Thực cũng nheo cặp mắt , quay sang nhìn Tư Vũ , đưa mắt hướng về phía Hoan Hoan ——
Chẳng lẽ Hoan Hoan là ~~ đứa con mất tích lâu năm của Tư Vũ . . . . . . Một dấu chấm hỏi đặt ngay trong đầu ?! Trước không có để ý , nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy Hoan Hoan có nét tương đồng Tư Vũ , đôi mắt to tròn cùng với dáng người mảnh khảnh ——
Lạc Ngạo Thực không khỏi kinh ngạc , anh thuê người tìm kiếm nhiều năm , chẳng hề có chút tin tức . Chỉ không ngờ đứa bé tự mình đưa tới Lạc gia ?!
Không , việc này cần phải xác minh !
Bùi Tạp Tư buồn bã trầm ngâm , đầu óc anh rối bù . Tại sao Tư Vũ lại nhìn Hoan Hoan như vậy ?! Cô ấy từng có con sao ?!
~~ Trời ạ , chẳng lẽ vết sẹo trên bụng kia chính là ?! Shit , người ta không chỉ có chồng , còn có thêm đứa con . Tiêu rồi , đúng là mình xấu số mà
Vũ Nghê định thần lại , dùng sức quan sát ánh mắt của Tư Vũ :”Em xác định thật sao ?!” Cô không hề nói đến tên Hoan Hoan , bởi vì cô sợ Hoan Hoan nghe được , ít nhiều tổn thương trầm trọng . Mặc dù Hoan Hoan chưa bao giờ thổ lộ tâm tình ở trong lòng , nhưng cô biết đứa bé này vẫn muốn nhìn mặt cha mẹ ruột !
Nghe Vũ Nghê hỏi thế , Tư Vũ phản ứng rất mãnh liệt , cô chủ động gật đầu thật mạnh .
“Vì sao em phát hiện ?!” Vũ Nghê run rẩy bả vai , bắt đầu tin tưởng Tư Vũ !
Tư Vũ không ngừng chảy nước mắt , sau đó kéo Vũ Nghê , đồng thời dẫn cả Hoan Hoan đi vào thư phòng . Cạch một tiếng , cửa phòng khép lại , ngăn cách hai người đàn ông ở phía bên ngoài .
“Có gì bí mật ư ?!” Bùi Tạp Tư nhìn cửa phòng đóng chặt , lầm bầm một tiếng , sau đó quay đầu nhìn Lạc Ngạo Thực , thử dò xét tình hình :”Jerry , Tư Vũ từng có em bé ?!”
Vì danh tiếng của em gái , cho dù có là bạn bè thân thiết , anh cũng không thể nói ra . Sắc mặt anh lạnh lùng , giọng điệu không chút đùa bỡn :”Có liên quan đến cậu sao ?!
“Tớ chỉ muốn hỏi thăm thôi !”
“Cậu tự lo cho mình đi , ngày hôm qua ba cậu đã gọi điện thoại tới , hỏi thăm tình hình của cậu đang trốn ở đâu !” Lạc Ngạo Thực thong thả uy hiếp , chủ động dời đi đề tài , cắt ngang lời của Bui Tạp Tư
“Ha ha . . . . . . đừng bảo rằng cậu đã nói sự thật ?!” Bùi Tạp Tư cười đến méo mặt , chết tiệt , nếu để cho ông ấy biết là anh đang ở đâu , coi như anh tiêu đời !
Cha mẹ bắt anh phải lấy một người phụ nữ mà anh chưa từng thấy mặt , hơn nữa một chút tình cảm cũng không có , đây rõ ràng là ép buộc
Lạc Ngạo Thực nhún vai , mỉm cười tà ác :”Vẫn chưa , nhưng mà , cậu cũng nên biết rằng , tớ có số điện thoại của bác ấy !”
“Ầy . . . . . . Không được , không được , tuyệt đối không được !” Bùi Tạp Tư truy hô , uy hiếp bạn tốt !
“Tốt nhất đừng nói lung tung , nếu không tớ sẽ báo cho bác biết tung tích của cậu , còn có thể kiện cậu tội phỉ báng Tư Vũ ——” So với em gái dĩ nhiên bạn bè không quan trọng
“Tớ không nhiều chuyện , như vậy được chưa ?! Tớ trở về phòng đây !” Bùi Tạp Tư khổ sở sờ sờ lỗ mũi , tự giác đi lên lầu .
*************************
“Tư Vũ , em có thể chỉ chị chứng cứ được không ?!” Sau khi vào phòng , Vũ Nghê hỏi thẳng vấn đề.
Hoan Hoan điều chỉnh lại khăn lông trên người , nói nhỏ vào lỗi tai Vũ Nghê :”Mẹ , cô Tư Vũ bị làm sao vậy ?! Mẹ cần chứng cứ gì ở cô ?!”
Cô bé luôn luôn là người nhạy cảm , chỉ chút chuyện nhỏ là nghi ngờ ngay , nhưng lại không dám xác định , sợ mình suy nghĩ quá nhiều ?! Không thể nào , qua nhiều năm rồi , cũng không có ai tìm mình .
Hơn nữa sao đúng lúc này , cô ấy lẽ nào chính là ?!
A ~ không , mình có mẹ Vũ Nghê là đủ rồi , như thế đã hạnh phúc rồi !
Vũ Nghê nhìn về phía con gái , trái tim có phần kích động . Không sai , trước đây cô thường cảm thấy Hoan Hoan rất giống Tư Vũ . Xem ra ——
Tư Vũ nhìn Hoan Hoan một cái , sau đó đưa lưng về phía chị dâu , vén vạt áo lên , kéo hết quần xuống ——
Cái mông trắng noãn lập tức lộ ra bên ngoài . Vũ Nghê mở to cặp mắt , cánh môi trở nên run rẩy :”Trời ạ , Tư Vũ . . . . .”
Tư Vũ nhắm mắt lại , đồng thời nước mắt chạy dài trên mặt
“Cô Tư Vũ , trên người của cô cũng có cái bớt thế này ?! Rất giống với cái bớt trên mông của con , thậm chí còn cùng vị trí , cũng là hình dạng con bướm . . . . .” Hoan Hoan kinh ngạc nói , sau đó chạy tới bên mẹ , đem khăn tắm cởi xuống . ”Mẹ , con cũng có một cái . . . . . . Oa . . . . . Cô Tư Vũ , cô nhìn đi , có phải rất giống đúng không ?!” Nói xong , Hoan Hoan lại nức nở khóc :”Viện trưởng ở cô nhi viện từng nói , đây chính là dấu hiệu riêng của Hoan Hoan , con có thể tìm cha mẹ ruột của mình bằng dấu hiệu này . . . .Oa , oa . . . . .”
Vũ Nghê hoảng sợ không dám tin , cô vui vẻ ngấn lệ , cuối cùng Hoan Hoan cũng tìm được người thân , trăm mối cảm xúc ngổn ngang ùa về . Từ ngũ quan cho đến hình thể cũng đã xác định giống nhau , hơn nữa còn thêm cái bớt . Bây giờ mặc dù không thể chắc chắn 100% , nhưng mà có thể khẳng định 90% Hoan Hoan chính là con của Tư Vũ .
Hoan Hoan năm nay sáu tuổi , Tư Vũ vứt bỏ đứa bé này cũng vào cái năm đó .
Một chuyện trùng hợp lạ thường . Không , không đúng , có lẽ là do ý trời , bọn họ là mẹ con , tất nhiên phải được gặp mặt .
Tư Vũ kéo quần lên , nghiêng người nhìn thân thể trần truồng của Hoan Hoan , cô nhặt chiếc khăn choàng tắm quấn quanh người cô bé :”Ưmh. . . . . .”
Hoan Hoan quan sát ‘cô cô’ của mình , sau đó chợt hỏi nhỏ :”Cô là mẹ của con đúng không ạ ?!
Dùng sức gật đầu , vươn cánh tay ra , chuẩn bị ôm chặt con . Đúng vậy , mẹ chính là mẹ của con
Thấy hành động của Tư Vũ , Hoan Hoan giơ tay gạt đi nước mắt , ngừng khóc :”Vì sao cô lại vứt bỏ con ?! Sao lại ném đi con gái của mình ?! Chẳng lẽ cô không sợ con mình bị chó tha đi , hoặc là chết đói giữa đường hay sao ?! Thật ra con đã làm sai chuyện gì mà cô nỡ nào bỏ con . . . . . .” Hoan Hoan từng bước lui về phía sau , khẽ cong người xuống , la lớn :”Con hận cô , thật sự rất hận , con không phải con gái của cô . Con đã có mẹ rồi , mẹ con chính là Phó Vũ Nghê , trưởng nhóm phát thanh viên của đài MBS , con không cần đến cô !”
Thanh âm của Hoan Hoan mặc dù non nớt nhưng lại vô cùng cứng rắn , lời nói không chỉ khiến cho Tư Vũ gục xuống sàn nhà , mà còn làm trái tim Vũ Nghê đau nhói :”Hoan Hoan ——“