Là ai ?! Cô thật sự muốn biết , là người nào đã đánh cắp được trái tim anh !
Không biết ! Lạc Ngạo Thực tức giận rống lên , sau đó đem cự long to lớn , lần nữa hướng về phía Vũ Nghê ——
Điện thoại chợt vang lên , trưởng đài gọi tới , nói là có việc gấp , Vũ Nghê liền chạy tới công ty , bỏ mặc Lạc Ngạo Thực , trả thù anh vì dám lờ câu hỏi kia . Sau khi sắp xếp công việc xong xuôi , từ thang máy bước ra , lập tức bị anh kéo vào trong phòng làm việc , tiếp đến là điên cuồng hôn . Gì chứ , rõ ràng anh ta không có yêu mình , đây cũng không phải ở nhà , có cần thiết phải giả bộ thân mật ?! Trong lúc tức giận , Vũ Nghê nâng mũi giày lên , hung hăng đá chân Lạc Ngạo Thực . Liều mạng đấm đá , rốt cuộc cũng làm anh buông ra !
Phó Vũ Nghê , trong lòng của em , anh thật sự không bằng công việc đúng không ?! Lạc Ngạo Thực dùng sức ném cây bút trên mặt bàn , gào thét quát !
Em không biết ! Vũ Nghê không nể tình nói , bất kể nói thế nào , trái tim anh cũng không hề thuộc về cô !
Lạc Ngạo Thực quan sát Vũ Nghê hồi lâu , ngưng mắt nhìn cô , mở miệng nói : Em nói không biết , thật ra có , không phải sao ?!
. . . . . .
Vậy cách đây không lâu , ai đã nói sẽ không gây sự cùng anh ?! Chỉ mới có mấy ngày thôi mà em đã quên rồi sao ?! Lạc Ngạo Thực nhắc nhở , sau đó lắc đầu cười khổ.
Những lời này làm Vũ Nghê thức tỉnh , đúng vậy , thế nào cô lại quên mất ?! Đáng ra cô không nên oán trách anh , dù cho anh có yêu ai , cô đã nói rõ mình không bao giờ buông tay !
Làm sao cô lại tham lam như vậy , cô vì cái gì mà phải nổi điên ?!
Anh nheo cặp mắt , tỏ vẻ không đồng tình , mở miệng nói ra : Vũ Nghê , em thế này thật chẳng đáng yêu , có phải em lo lắng hảo ?!
‘Tạch tạch tạch ——’
Chiếc vòng trên cổ tay Vũ Nghê phát ra âm thanh kỳ lạ , trong đầu chợt nghe được âm thanh
‘Vợ của tôi rất yêu người anh trai đó , bọn họ thường xuyên duy trì quan hệ thân mật ——’
‘Không thể nào ?!’
‘Chuyện gì cũng có thể xảy ra , hãy nhớ về câu chuyện của Tề Tương lúc xưa ——’
Vũ Nghê đau khổ lắc đầu , những lời nói này cứ quanh quẩn trong đầu cô , không thể nào xóa tan được ——
‘Tạch tạch tạch ——‘ Chiếc vòng trên cổ tay lần nữa phát ra loại âm thanh kỳ lạ , có chút chấn động
Nhìn thấy Vũ Nghê không nghe mình nói , Lạc Ngạo Thực tức giận vịn lấy đầu vai nhỏ bé , dùng sức lắc lắc : Em có nghe anh nói gì không ?! Vũ Nghê , em là nhà báo nổi tiếng , không biết bịa đặt là gì , chẳng lẽ điều cơ bản nhất , em cũng không hiểu rõ ?! Vì sao có thể suy đoán lung tung , nghĩ anh là người như vậy ?!
Hai ngày nay anh vì chuyện này mà phiền chết được , hai người gây gổ khó giải thích nổi , càng giải thích càng gây thêm hiểu lầm cho nhau .
Lạc Ngạo Thực bực tức quát nhẹ , kéo Vũ Nghê trở về thực tại , Đúng vậy , vì sao cô lại vứt bỏ nguyên lý cơ bản nhất ?! Cô nhìn anh tỏ ý xin lỗi , chậm rãi lắc đầu : Ngạo Thực , em sai rồi . Em không nên nghi ngờ anh ! . Khuôn mặt cô rối rắm nhìn anh , nhón chân lên , hôn môi anh : Em . . . . . . em cũng không biết tại sao mình lại như thế . . . . . .
Lạc Ngạo Thực ôm lấy gương mặt nhỏ bé , dùng sức hôn sâu .
Khi anh dùng kỹ thuật cao siêu hôn tới , Vũ Nghê gần như mất đi ý thức , mặc anh mυ"ŧ sâu vào phía bên trong . Cô như biến thành một đứa con nít , chỉ biết ngẩng mặt , phối hợp hôn hít cùng anh
Anh cong hai chân , khẽ chòm người xuống , kịch liệt hôn lấy cánh môi đỏ mọng , đồng thời nhấc cao cái mông đầy đặn , thậm chí ôm lấy thân thể nhỏ bé , đặt ngay trên bàn . Cảm xúc vui vẻ ồ ạt ùa về , xua tan cơn giận , anh thuận tay đẩy hết văn kiện trên bàn xuống đất .
Địa điểm này vừa vặn thích hợp để bọn họ cùng nhau ân ái !
Ưmm . . .
Khi anh chậm rãi kéo chiếc qυầи ɭóŧ của cô xuống , người nằm trên bàn vô thức rêи ɾỉ : . . . . . . Vẫn còn trong giờ làm việc , như vậy không tốt . . . . . .
Ha ha , có gì là không tốt ?! Điều quan trọng bây giờ chính là nhân viên 'an ủi' giám đốc ! Khi nói đến hai chữ này , anh cũng dùng lực xâm nhập cơ thể nhỏ bé .
Anh xấu lắm . . . . . . Vũ Nghê run rẩy đập vào ngực Lạc Ngạo Thực , hai chân dùng sức đạp xuống mặt đất , thân thể cong lên phối hợp . . . . .
Trải qua một phen hoan ái , vừa vặn đến giờ cơm trưa .
Đi ăn trưa với anh ! Lạc Ngạo Thực đề nghị
Không muốn , em sẽ đi ăn cùng với ŧıểυ Na ở căn tin công ty , ở đó có bán hồng trà mật ong ! Cô lắc đầu cự tuyệt lời mời , ngón tay mảnh khảnh cẩn thận thắt lại cà vạt cho anh
Ha ha , cái đó thì có gì tốt ?! Chúng ta đi ăn gan ngỗng của Pháp , uống nước cam , gà nướng dấm cùng với thịt bò cách thủy hấp rượu đỏ . . . . . . Lạc Ngạo Thực thong thả kể tên món ăn , cố ý dụ dỗ Vũ Nghê .
Cô nuốt nước bọt , chỉ mới nghe thôi mà đã chảy dãi , những món này quả thật rất ngon : Nhưng mà không có hồng trà mật ong . . . . . .
Lạc Ngạo Thực nhíu mày , đôi tay khoác lên hông Vũ Nghê : Nhất định phải uống hồng trà mật ong sao ?! Căn tin lầu dưới rất nhiều nhân viên , ít khi anh dùng cơm trưa ở đó
Hồng trà đi kèm mật ong rất tốt cho phái nữ , vả lại uống cái này vào mùa đông , sẽ ấm áp , thoải mái . . . . . . Cô tỉ mỉ diễn tả
Ha ha , chỗ của anh không có hồng trà , dùng một loại nước trà thay thế được không ?! Sản xuất trực tiếp , muốn uống khi nào cũng được , hoàn toàn nóng hổi . . . . . .
Cô cảm thấy lúc anh nói chuyện , gương mặt bỗng nhiên không được đứng đắn , nhất định là có ý đồ đen tối , nhưng không nghĩ tới anh nói cái gì : Là loại nước trà gì ?!
Lạc Ngạo Thực đè thấp gương mặt , áp sát lỗ tai Vũ Nghê cười khẽ : Là do anh tự điều chế , sản xuất tại gia , nước trà hổ phách . . . . . . Nói xong , sợ cô không hiểu , anh còn nắm lấy bàn tay của cô , kéo về dưới háng của mình . . . . . . (Ai không biết nước trà hổ phách là gì thì tự suy nghĩ hay pm Cỏ nha , haha , LNT đúng biến thái)
Lạc Ngạo Thực , anh không phải lưu manh bình thường , anh là đồ thối tha ! Sắc mặt Vũ Nghê giận đến đỏ bừng , đồng thời đầu gối cong lên , chuẩn bị đá anh .
Lạc Ngạo Thực nhanh tay lẹ mắt , lanh lợi bắt được bắp đùi trắng ngần , thuận tiện vỗ lên , nháy mắt nói : Động tác của em cứng ngắc như vậy , có muốn cùng anh đi mua qυầи ɭóŧ hay không . . . . .