Sao em lại tới đây ?! Lạc Ngạo Thực khẽ cau mày , Quan Tĩnh thỉnh thoảng xuất hiện , có điều ~ thật không đúng lúc !
Em tới hỏi anh một chuyện , may mắn Vũ Nghê cũng đang ở đây , không còn gì tốt hơn rồi ! Quan Tĩnh tháo cái mũ màu đen ở trên đầu xuống , mái tóc dài bóng mượt buông xỏa trên lưng . Sợi tóc màu nâu mềm mại khiến cô càng thêm nổi bật , xinh đẹp cộng thêm quý phái
Cô mặc một bộ váy màu da chồn ôm sát đường cong cơ thể , cùng với đôi giày cao gót , lộ ra bắp đùi trắng tuyết
Từ trước đến giờ Quan Tĩnh ăn mặc rất thời thượng , cho dù thời tiết có dưới 0 độ , cô ấy vẫn mặc mỏng manh như vậy . Một sự quyến rũ kỳ lạ đủ để mê hoặc những người đàn ông xung quanh , không nɠɵạı trừ cả Lạc Ngạo Thực , điều này quá ư bình thường !
Hai người cứ nói chuyện đi , tôi còn có việc , phải đi trước ! Xem ra Quan Tĩnh đến đây cũng rất thường xuyên , thế nên thư ký không cần thông báo trước với Lạc Ngạo Thực
Mình coi cô ta là người bạn tốt , cô ta thì sao ?! Tiếc là không phải.
Vũ Nghê , cậu không được đi ! Quan Tĩnh nắm lấy cổ tay Vũ Nghê , có chút khó xử , bất đắc dĩ cười cười
Kéo tớ lại làm gì ?! Quan Tĩnh , tớ đã nói rồi , nếu như cậu thích Lạc Ngạo Thực , tớ tuyệt đối cũng không tức giận . Chúc cậu hạnh phúc với lựa chọn của mình ! Lời nói khác với biểu tình trên mặt , ánh mắt thoạt nhìn khiến cho người ta toàn thân bốc cháy .
Làm sao cô lại không thể nhìn ra Vũ Nghê tức giận đây ?! Cô nhanh chóng dùng sức kéo lại Vũ Nghê , sau đó trực tiếp hỏi rõ : Nếu tớ thật sự thích Lạc Ngạo Thực , cậu sẽ tuyệt giao quan hệ bạn bè với tớ đúng không ?!
Lạc Ngạo Thực đứng ở một bên , cũng không ngăn cản Quan Tĩnh hỏi thăm.
Tớ từng nói qua , nếu như cậu có thể tìm được hạnh phúc riêng cho mình , tớ nhất định sẽ chúc phúc ! Khóe miệng Vũ Nghê nâng lên , nói rất tự nhiên
Quan Tĩnh mở to đôi mắt , vuốt những sợ tóc đang cụp xuống trán , cười duyên dáng : Vũ Nghê , tớ không hỏi cậu có chúc phúc cho mình hay không , chỉ muốn cậu trả lời rõ ràng , có còn xem tớ là bạn hay không ?!
. . . . . . Còn ! Cổ họng cô cố gắng rặn ra , trên mặt cười giả dối
Khóe miệng Quan Tĩnh hớn hở , hai cánh tay dang ra ôm lấy Vũ Nghê , dán sát gò má của mình lên đầu vai cô : Cám ơn , xem ra tớ vẫn còn rất quan trọng với cậu , phải không ?!
Vũ Nghê chua chát lại uất ức , cảm xúc như một mớ gia vị hòa trộn với nhau . Quan Tĩnh là bạn nhiều năm với cô như vậy , lẽ nào chỉ vì bạn mình hẹn hò với chồng cũ , cho rằng nhất định tuyệt giao ?! Nhưng hiện tại quan hệ mập mờ giữa cô và Lạc Ngạo Thực , khiến cô đau đầu , không biết bước đi lối nào để thoát : Ừm , điều đó là dĩ nhiên rồi !
Vũ Nghê , cậu là người bạn quan trọng nhất của tớ , làm sao tớ có thể lần nữa giựt đi người đàn ông bên cạnh cậu , điều này sẽ không xảy ra ! Quan Tĩnh cười đùa , che giấu bối rối của mình
Vũ Nghê không hiểu nhìn cô , ý thức có chút mơ hồ . Cô ấy tuyên bố như vậy , rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là gì ?! Trái tim đầm đìa rỉ máu , nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh cảm xúc mà nói : Nếu như hai người thật sự yêu nhau , không cần phải bận tâm đến tôi . Hủy bỏ quan hệ vợ chồng , hàm ý bao gồm được quyền giao du kết bạn với người mình yêu !
Phó Vũ Nghê , anh thật sự hoài nghi trái tim của em đã bị chó tha mất rồi ! Lạc Ngạo Thực chợt quát
Ai mới là bị chó tha mất đây ?! Cô uất ức phản ứng đáp lễ : Đúng vậy , trái tim em đúng là bị anh tha đi mất rồi !
Em dám xiên xỏ anh , tốt , nếu như anh mà thật sự là chó , vậy anh không cần trái tim của em , mà là . . . . . . Một tay anh kéo lấy thân thể cô ôm vào trong lòng , dịu dàng khẽ cắn bờ môi đỏ mọng
Ưm . . . Vũ Nghê đau đớn kêu lên , đẩy gương mặt to lớn đang áp sát gò má của mình
Lạc Ngạo Thực không vội vàng kết thúc , anh dùng sức mυ"ŧ lấy môi cô , day day vài cái , sau đó đặc biệt hôn theo kiểu Pháp , phát ra âm thanh ‘chụt chụt’ cùng tiếng thở gấp của cả hai người
Vũ Nghê kinh ngạc mở to hai mắt , gương mặt xinh đẹp trở nên phiếm hồng . Anh ta . . . . . . anh ta có biết mình đang làm gì hay không ?! Tại sao có thể ở ngay trước Quan Tĩnh hôn cô ?!
Dù sao cũng có người ngoài ở đây , Lạc Ngạo Thực không dám hành động quá trớn , ngẩng đầu , như cũ tức giận nhìn cô : Phó Vũ Nghê , anh hỏi em , nếu như anh cùng Quan Tĩnh ở chung một chỗ , em thật sự vẫn coi Quan Tĩnh là bạn ?! Sẽ không bao giờ hận cô ấy , còn tình nguyện chúc phúc cho anh ?!
Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt trán của mình , không biết nên khóc hay cười đây ?! Nếu đổi lại ngày trước , anh nhất định sẽ yêu người phụ nữ với suy nghĩ thoáng này , nhưng là , hiện tại anh chỉ cảm thấy mình thất bại
Ha ha. . . . . . Quan Tĩnh đứng ở một bên , không nhịn được bật cười , cô mở trừng hai mắt quay sang Lạc Ngạo Thực : Jerry , hay là cứ nói rõ quan hệ của chúng ta cho Vũ Nghê biết ?!
Không được nói , anh không cho phép em nói ! Lạc Ngạo Thực kiên quyết phản đối , đôi gò má màu đồng khẽ ửng đỏ
Nhìn thấy biểu tình của Lạc Ngạo Thực , lòng cô như tê tái nửa phần . Anh ta và Quan Tĩnh có bí mật gì , mà lại không muốn cho mình biết ?!
Jerry , kỳ thật cũng không sao mà . Cứ nói thật cho Vũ Nghê biết , dè đặt cô ấy lại hiểu lầm chúng ta ?! Nhìn dáng vẻ phản đối của Lạc Ngạo Thực , bất chợt cô muốn cười to
Ai ~~ cũng khó trách anh . Trong câu chuyện này , vốn dĩ có chút mất mặt.
Nếu giữa chúng ta có quan hệ , lại khiến cô ấy vui vẻ như thế , cô ấy hiểu lầm cũng tốt ! Lạc Ngạo Thực nói chuyện rõ ràng , khước từ giải thích
Jerry. . . . . . Quan Tĩnh dùng sức kéo lấy cánh tay Lạc Ngạo Thực , lông mày lá liễu nhíu chặt : Anh điên rồi hả , điều phụ nữ ghét nhất là loại hiểu lầm này !
Vũ Nghê đứng ở cửa , căn bản không nghe rõ , cảm giác mình như một kẻ thừa , cô vội vàng nói lời tạm biệt : Thật xin lỗi , hai người đang bận , tôi đi trước đây !
Khoan đã . . . . . . Quan Tĩnh hất cánh tay to lớn kia ra , chạy về phía bạn tốt : Vũ Nghê , cậu đừng đi , cậu nghe tớ nói hết đã , thật ra tớ và Jerry , chúng tớ là. . . . . .
Quan Tĩnh. . . . . . em. . . . . . Lạc Ngạo Thực nổi giận hét lên
Em nhất định phải nói , em không muốn mất đi người bạn này ! Quan Tĩnh kiên trì mở to đôi mắt
Vũ Nghê oán giận liếc mắt nhìn Lạc Ngạo Thực , lời nói mới rồi sâu sắc làm tổn thương cô , anh ta căn bản không bận tâm đến cảm giác của cô
Vũ Nghê , thật ra thì chúng tớ là. . . . . . Quan Tĩnh lần nữa lên tiếng