Lật đi lật lại album đến 4 , 5 lần , tâm trí Vũ Nghê hiện rõ nghi ngờ , cô bối rối nhìn sang anh : Hình của Lạc Dật đều ở đây sao ?!
Ừm ! Gật đầu khẳng định
Nhưng vì sao chỉ có một vài tấm hình khi mới ra đời , khoảng trống từ ngày thứ mười ba đến một năm sau mới có hình mới ?! Cô nheo mắt . Theo truyền thống của người Trung Quốc , một trăm ngày mới sinh là quãng đường rất quan trọng , có thể xem là ngày kỷ niệm , cả một tấm hình trong thời gian đó , Lạc Dật cũng không có lấy một tấm , phải đến hơn một năm sau mới thấy thằng bé bập bẹ gọi 'mẹ' ?!
Lời của cô khiến anh có chút lo lắng
Trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu : Vì sao lại im lặng , anh có gì khó nói ?!
Lạc Ngạo Thực trầm mặc , cũng không đáp trả , càng khiến Vũ Nghê ngờ vực , rõ ràng anh ta đang che giấu điều gì . . . .
Nhìn ánh mắt thăm hỏi của cô , anh phải tránh né quay sang nơi khác .
Cô cầm lấy cuốn album đi tới cạnh anh , chăm chú quan sát nghi hoặc : Lạc Ngạo Thực , anh không có gì để nói với em sao ?! Hai chân cô cong lên , chậm rãi ngồi xổm xuống , hai tay cùng album đặt trên đầu gối anh
Lạc Ngạo Thực khẽ cúi đầu , ngưng mắt nhìn gương mặt đang nâng lên , trên miệng lộ ra nụ cười , lãng tránh nói : Vũ Nghê , em quá nhạy cảm rồi !
Nói cho em biết , Lạc Dật lúc nhỏ thế nào ?! Vũ Nghê lo lắng đến độ nước mắt chảy xuống , trái tim bồi hồi xúc động , mang theo là thứ cảm giác hoảng sợ
Lạc Ngạo Thực từ trên ghế đứng lên , sau đó ôm Vũ Nghê vào lòng . Anh chủ động vuốt ve mái tóc dài tha thướt , hít thở mùi thơm thoang thoảng.
Anh mau nói đi . . . . . Lòng cô như lửa đốt , có chút nóng nảy
Lạc Dật , nó . . . . . Cằm anh dựa sát vào đầu cô , bộ dạng đau khổ nhắm mắt lại , trên miệng ấp a ấp úng : Sau khi ra đời được mười hai ngày , bác sĩ phát hiện thằng bé bệnh tim bẩm sinh ——
Bất ổn , hoảng loạn , mùi vị cay cay từ cổ vọt lên hốc mắt . Đẩy anh ra , cô nghẹn ngào không nói , chỉ mở to mắt nhìn . . . . . Muốn quan sát biểu tình trên mặt để hiểu nhiều hơn
Bệnh tim bẩm sinh ?! Là tại mình sao ?! Khi đứa bé còn trong bụng mẹ , chính mình đã không chăm sóc tốt cho nó , có trách thì phải trách bản thân
Trong không gian tĩnh lặng , nước mắt dạt dào chảy xuống
Thần sắc của anh có chút kích động , bộ dáng trầm mặc như cũ
Anh ôm lấy gương mặt cô , dùng đầu ngón tay khẽ lau nước mắt
Chừng một phút sau , môi mỏng nâng lên , thanh âm có chút nghẹn ngào : Đừng khóc , đã sáu năm rồi , Lạc Dật . . . . .
Quá khứ như một giấc mơ , rõ ràng nó dằn vặt anh đủ điều , tổn thương biết bao nhiêu năm , cuối cùng mới bình tĩnh được . Hôm nay nhìn thấy bộ dạng này của cô , khiến anh đau lòng không ngớt .
Mẹ kiếp , giải thích thế nào là đủ ?! Có mấy lời muốn nói , căn bản không nói ra được .
Mà sự thật này , cô ấy có thể chấp nhận ?!
Một hồi lâu sau , Vũ Nghê cũng chậm rãi lên tiếng , âm thanh có chút run rẩy : Sau đó , Lạc Dật giải phẫu rồi , đúng không ?!
Lạc Ngạo Thực cố gắng duy trì bình tĩnh , gật đầu : Đúng vậy , khi thằng bé được một tháng tuổi , bác sĩ thực hiện ca mổ !
Rốt-cuộc-là-thằng-bé-mắc-phải-loại-bệnh-tim-gì ?! Cô như ngừng thở , rặn ra từng chữ . Cô không dám hỏi tình trạng bây giờ đã tốt chưa , chỉ muốn biết bệnh này có nghiêm trọng hay không . . . . .
Khiếm khuyết vách liên thất (*) , là một bệnh chứng dị dạng ! . Sắc mặt thâm trầm , từng chữ từng câu giải thích cho cô nghe
(*) (Tim khiếm khuyết là lúc mới sinh (bẩm sinh) phát sinh từ lỗi đầu trong phát triển của tim , nhưng thường không có nguyên nhân rõ ràng . Di truyền và yếu tố môi trường thể đóng một vai trò .Thông liên thất xảy ra khi các vách ngăn , những bức tường ngăn cách tim bên trái và phải , không hình thành đầy đủ giữa các ngăn dưới của tim (tâm thất) trong quá trình phát triển của thai nhi . Điều này mở cho trộn máu đã được sử dụng và máu đỏ . Kết quả là , huyết tràn phổi và tim làm việc quá sức . Nếu nghiêm trọng và không được điều trị , áp lực máu trong phổi tăng lên (tăng áp động mạch phổi) , các tâm thất lớn và làm việc không còn hiệu quả . Cuối cùng điều này có thể dẫn đến thiệt hại không thể đảo ngược động mạch phổi)
Toàn thân Vũ Nghê run rẩy , suy tư thật lâu , đôi mày thanh tú nhíu chặt : Không phải thằng bé bây giờ khỏe mạnh lắm sao , so với bạn bè trang lứa rõ ràng ưu tú hơn nhiều , trên môi lúc nào cũng nở nụ cười . . . . . Ngay cả chiều cao hay về thể lực , thằng bé cũng rất vượt trội , làm sao lại có bệnh đây ?!
Mỗi một bước chân cũng như hành động của Lạc Dật , cô đều nhớ rõ . Không thể tin rằng con trai của mình lại mắc bệnh này
Lạc Ngạo Thực nắm chặt đầu vai Vũ Nghê , môi mỏng khẽ mở , nhẹ giọng nói : Do một vị bác sĩ nước ngoài phụ trách , vì thế cuộc phẫu thuật rất thành công , em đừng quá lo lắng !
. . . . . Vậy ư , hiện tại sẽ không còn xảy ra chuyện gì ?! Giọng điệu có chút thay đổi , từ sợ hãi đến vui mừng
Lạc Ngạo Thực nở một nụ cười , bảo đảm : Đúng vậy , Lạc Dật bây giờ so với các cậu nhóc khác , trái tim có khi khỏe hơn
Ư. . . . . Cô lấy đôi tay che môi của mình , buồn vui lẫn lộn bật khóc . Bởi vì kích động , không có nghe hết được lời của anh . Mặc dù sức khỏe thằng bé khá lên rất nhiều , nhưng mà việc khác , anh vẫn còn chưa nắm rõ
Hốc mắt anh có chút đỏ , tâm trạng trở nên vui mừng cùng cô , ôm chặt cô vào trong lồng ngực , khẽ vuốt sống lưng : Đừng khóc , là anh không tốt , để em chịu nhiều khổ cực mang thai một mình. . . . .
Từ khi mang thai đến giờ , tính chẵn cũng đã bảy năm . Bảy năm rồi , có lẽ đây là lần đầu anh ta chủ động nhận lỗi với mình , thừa nhận mọi sai lầm ——
Câu nói an ủi khiến lòng cô ấm áp , nước mắt vỡ òa không cầm lại được , thút thít chảy ra ngoài : Lạc Ngạo Thực , anh cũng biết nói lời xin lỗi ư ?! Điều em mong nhất chẳng phải điều này , anh cũng không cần tỏ ra áy náy . Chỉ biết được con mình mạnh khỏe là đủ . . . . .
Cô siết chặt nắm tay , đánh nhẹ vào bả vai anh , như thể giành lại công bằng của nhiều năm trước . . . . .
Rồi , rồi , là anh sai . Bởi vì chuyện đó , anh không cách nào đối mặt với em . Anh sợ nhìn thấy mặt em , khiến anh điên tiết nghĩ tới , không chừng còn ngược đãi em , thậm chí sẽ giết em mất . Kết quả từ sau khi đó , anh không muốn nhìn đến em nữa . . . . . Lạc Ngạo Thực lần đầu thừa nhận , mặt khác cũng không muốn tổn thương cô
Nói tới quá khứ , cô lại càng muốn tránh né . Cô đẩy anh ra , tiếp tục hỏi : Con bị bệnh tim , tại sao không nói em biết ?! Dù em có lỗi chăng nữa , anh cũng phải có trách nhiệm báo với em !