Anh không chủ động xuống xe , cô tự thân một mình mở cửa xe ngồi vào
Một tay anh khoác lên cửa sổ , ngón giữa còn kẹp một điếu thuốc hút dỡ . Thấy Vũ Nghê ngồi vào , Lạc Ngạo Thực quay đầu ngưng mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp
Một hương thơm mang đậm mùi vị thuốc lá , nhè nhẹ phà vào chiếc cổ trắng ngần : Hửm , bạn của em đã tỉnh rồi sao ?!
Vâng ! Vũ Nghê gật đầu một cái . Cám ơn anh đã hiến máu cho cô ấy . Thân thể anh bây giờ thế nào ?! Có khó chịu chỗ nào ?! Đầu có choáng váng hay không ?!
Trước đó hơi mệt , giờ thì tốt rồi ! Anh đem thuốc lá đưa lên khóe miệng , hút vào một ngụm lớn , tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi gương mặt kia . Tròng mắt hẹp dài nổi bật dưới ánh đèn màu , phảng phất vẻ đẹp rạng ngời , dễ đầu độc lòng người
Trong đầu của cô có chút bối rối , hô hấp trở nên lộn xộn : Anh. . . . . . Anh muốn cùng em nói chuyện gì về Lạc Dật ?! Cô cố gắng xóa tan ngượng ngùng , sau đó liền đổi chủ đề
Có lẽ là do anh ta giúp đỡ Quan Tĩnh , nên cô đã giảm đi ác cảm với anh rất nhiều
Lạc Ngạo Thực bỏ mẫu thuốc lá vào trong gạt tàn , dập tắt , sau đó khởi động xe : Theo anh ăn bữa ăn tối , rồi chúng ta nói chuyện sau . Vả lại , em cũng chưa ăn gì !
Vậy . . . vậy đến khi nào em mới gặp được Lạc Dật . . . . . . Cô nghiêng thân thể , ra sức hỏi thăm
Vừa ăn vừa nói chuyện . Anh bây giờ cũng cần bổ sung nhu cầu dinh dưỡng , không phải sao ?! Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi , vòng qua tay lái , thay đổi phương hướng . Ngay sau đó chậm rãi lái xe ra ngoài bệnh viện ——
Tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia quả nhiên có khác , ăn một buổi tối tùy tiện mà cũng sĩ diện muốn chết . Không chỉ riêng gì những món cơm đơn thuần cao cấp tiêu phí đắt đỏ , thậm chí là cả một bàn ăn đủ cho 20 người dùng tới , thế mà lại bao luôn một phòng rộng lớn . Như vậy cũng tốt , ít nhiều sẽ không phải lúng túng , xấu hổ , bởi cô đang mang trên người đôi dép bông vải
Bàn ăn được thiết kế theo kiểu tây phương , Lạc Ngạo Thực theo thói quen ngồi ở vị trí trên cùng , Vũ Nghê chọn lựa chỗ cách xa anh nhất
Lạc Ngạo Thực bực bội nhìn Vũ Nghê một cái , nói thẳng ra suy nghĩ của mình : Nếu như là ăn cơm xã giao , em muốn tìm vị trí nào cũng được . Chi bằng chúng ta đang bàn về việc của Lạc Dật , ngồi cách xa như vậy , liệu em có nghe đối phương nói gì hay không ?!
Đối mặt với những món ăn mang theo hương vị nước Pháp , cô thật sự chẳng có cảm giác ngon miệng . Cắt lấy một phần bò bít tết bỏ vào dĩa , cô thở dài một cái , sau đó nhìn về phía người đang ăn : Chừng nào anh mới đem Lạc Dật trả lại cho em , để em sống cùng thằng bé ?!
Lạc Ngạo Thực vờ như không nghe , ưu nhã , gắp thêm một phần thức ăn bỏ vào trong dĩa
Thấy anh không đáp lại , cô tự nhiên tiếp tục nói : Có thể để cho Lạc Dật sống chung với em , nếu như khi nào anh cần gặp con , em vẫn điều chỉnh thời gian , cùng anh phối hợp . Như vậy được không ?! Coi như em cầu xin anh , nhanh chóng trả lại thằng bé cho em !
Lạc Ngạo Thực vẫn không trả lời , bưng ly rượu lên , nhấp cạn một ít .
Vũ Nghê càng ngày nóng nảy , chuẩn bị lên tiếng lần nữa , rốt cuộc anh cũng nhìn về phía cô , mở miệng nói : Vũ Nghê , anh nghĩ là em đang hiểu nhầm ý của anh !
Đôi mi thanh tú của cô khẽ chớp , nắm chặt dao nĩa : Hiểu nhầm ?! Vậy ý anh là sao ?! Chỉ cần anh trả Lạc Dật cho em , anh muốn đưa ra yêu cầu nào cũng được , em có thể suy nghĩ ! Vô luận là tiền bạc , hoặc là thứ gì khác , cũng không quan trọng bằng con trai mình
Lạc Ngạo Thực đặt cái ly xuống , nhìn vào ánh mắt Vũ Nghê ~ thái độ này , tương đối lịch sự hơn trước rất nhiều , đồng thời cũng nói ra điều kiện của mình : Anh sẽ không cho em mang thằng bé đi , nhưng mà , có thể để em sống cùng thằng bé !
Trong lòng cô nhất thời căng thẳng , sắc mặt trắng bệch ra : Vậy ý của anh là ?!
Dời đến biệt thự của anh , sau đó cùng nhau chung sống . Nói một cách khác , em phải trở lại với anh , làm người phụ nữ của anh , đồng thời trở thành mẹ của thằng bé ! Anh hoàn toàn nói rõ , thuận tiện lái thêm điều kiện : Nếu như em đồng ý , chức vị trưởng nhóm vẫn là của em , hơn nữa mỗi tháng còn được thêm năm trăm ngàn đô-la ! (Nhiều lắm đó , mọi người tự tính đi nha >.<)
Miếng bít tết trong dĩa nặng nề run lên , động tác tay cô cứng lại , tròng mắt rũ xuống : 500 ngàn đô-la. . . . . . Cô khô khốc nói thầm , trái tim như bị vật sắc bén đâm xuyên , cảm giác ngày càng quằn quại
Đúng , là 500 ngàn đô-la . Chức vị bây giờ của em hai mươi năm sau , tiền lương còn chưa đến vậy ! Anh thong thả phân tích , nói ra ưu thế của mình.
Vũ Nghê ngẩng cao gò má , châm chọc cười : Lạc tổng , em đến giờ mới biết , làʍ t̠ìиɦ nhân của anh còn tốt hơn nhiều ! Ánh mắt cô sắc bén rơi trên mặt anh : Cha của em chỉ mượn anh có năm ngàn vạn nhân dân tệ , anh không chút tình cảm và thể diện , nói lên điều cự tuyệt . Làm vợ anh được một năm , cuối cùng chỉ nhận được có một trăm ngàn nhân dân tệ . Ha ha. . . . . . Kết quả bây giờ , làʍ t̠ìиɦ nhân của anh , mỗi tháng lại được tới 500 ngàn đô-la . . . . . . (Tính chẵn cho dễ . 1 đô khoảng 20.000 VNĐ - 1 tệ khoảng 4000 VNĐ, mọi người tự tính đi ha = =)
Lời của cô chợt khiến anh khó chịu ~ nói chuẩn xác là có chút đỏ mặt , nhưng mà anh vẫn kiên trì quan điểm của mình : Đây là hai chuyện khác nhau , em không nên nhập hai làm một !
Vũ Nghê buông dao nĩa xuống , cảm giác thèm ăn cũng không còn : Đúng vậy , làm vợ của anh đến cả gặp mặt con cũng không được . Tình nhân quả nhiên ngược lại , quá phù hợp logic còn gì !
Cô lần nữa gây sự chất vấn , khiến lạc Ngạo Thực càng không thoải mái : Anh đã nói điều kiện của mình , nếu bây giờ em không chấp nhận , đừng trách anh vô tình , lập tức ra lệnh cho em mất việc ——
Vũ Nghê vội vàng đứng lên , căm phẫn nhìn anh : Lạc Ngạo Thực , nói cho anh biết , chức vị ấy em không cần , anh thích thì cứ làm ! So với phẩm giá của mình , cô tuyệt đối không nhượng bộ .
Lạc Ngạo Thực bình tĩnh ngồi trên ghế , ngẩng đầu nhìn cô , mở lời rất lạnh : Em nghe cho rõ , chức vị ấy không quan trọng , vấn đề là , anh sẽ làm cho em thất nghiệp. . . . . .
Thất nghiệp ?! Vũ Nghê bất động đáp lại cái nhìn của Lạc Ngạo Thực , ánh mắt anh ta như đang thiêu đốt mọi nơi trong ngóc ngách căn phòng này . Chừng mấy giây sau , cô đã đưa ra phương thức lựa chọn cho mình ——