Chỉ ít lâu sau , trong phòng đã trở nên yên tĩnh . Ngồi trên ghế sofa , Lạc Ngạo Thực chậm rãi hút một điếu xì gà , tâm trạng lơ lửng giữa màn sương mù trắng phiếu
Vốn là anh định tiết lộ về chuyện đứa con ở một thời điểm nhất định , muốn cùng cô ấy kể ra hết mọi sự việc . Nhưng là ông trời thật trớ trêu thay , đã nhân cơ hội này , để cô ấy phát hiện thân thế Lạc Dật !
Lạc Ngạo Thực phiền lòng suy nghĩ , dùng sức hút gấp một điếu xì gà , ngay sau đó nặng nề thổi ra , giống như là đang trút hết nỗi buồn trong lòng ——
Chết tiệt , cô thế mà lại đánh anh , tại nơi công cộng anh đã cố gắng bỏ qua , không chút tính toán . Đến lần thứ hai trước mặt con trai , lại tiếp tục cho anh thêm một cái tát . Rõ ràng là đang thách thức lòng tự trọng của anh . Loại chuyện như vậy , tuyệt đối sẽ không có lần sau
Lỗi là do ai ?! Nếu như năm đó cô nghe lời cảnh cáo của anh , cách xa Lâm Hiên một chút , kết quả liệu có thành ra thế này ?!
Đứa nhỏ ư ?! Không gặp được đứa nhỏ , cũng chính là một phần lỗi do cô !
Chuyện trước mắt bây giờ , anh nhất định phải đem Lạc Dật đưa đi , nếu không sẽ càng rối tung . . . . . .
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên , không biết tối hôm nay đã là lần thứ mấy . Nếu không phải do pin điện thoại của anh thuộc hàng xịn , thì từ nhà cô về đến đây , đã hoàn toàn tắt máy .
Lạc Ngạo Thực nặng nề khạc ra một khói sương mù , rốt cuộc cũng nhấn phím : Anh nghe. . . . . . Giọng điệu trầm thấp cộng thêm chững chạc vang lên trong một căn phòng yên tĩnh , ánh đèn lờ mờ chiếu rọi vào anh càng làm anh thêm nổi bật , thậm chí vẻ mặt có phần lạnh lùng như băng.
Hai chân anh ưu nhã chồng chéo trên ghế salon , quần tây lượt là không một chút nếp nhăn cùng chiếc áo sơ mi khẽ mở rộng cổ , lộ ra cơ ngực rắn chắc . Nhìn vào có thể thấy được tư thế cao sang , dáng vẻ thâm trầm bây giờ cứ như là một thói quen
Nếp sống được hình thành qua nhiều giai đoạn , cũng chính vì thế , mà anh không thể chịu nổi tính cách luôn luôn chống đối của cả hai mẹ con .
Lạc Ngạo Thực , anh trả con lại cho em ! Âm thanh nghẹn ngào từ trong sống mũi truyền đến ống nghe , cho dù không cần gặp mặt , cũng biết cô đang thương tâm.
Anh phải chuẩn bị nghỉ ngơi , có chuyện gì thì trưa mai chúng ta nói đi ! Vừa bắt đầu một ngày mới , bây giờ đã qua rạng sáng
Không được , em muốn nói ngay bây giờ , em muốn có Lạc Dật ! Dù rằng em có xứng đáng hay không , em cũng là người đã sinh ra thằng bé , Lạc Dật là con trai của em , sự thật này không thể nào thay đổi được !
Anh đã nói rồi , hiện tại anh cần nghỉ ngơi !
Em không cần biết , em chỉ muốn con của mình ! Vũ Nghê kiên trì nói , giống như sợ người nào đó không nghe được
Trời vừa rạng sáng , em đã gọi điện tới cầu xin anh , em nghĩ đây là thời gian tốt sao ?! Anh lạnh giọng hỏi , nếu như không phải do cô ra tay đánh anh , ắt hẳn tâm tình của anh lúc này sẽ dịu dàng hơn . Thật hận không thể bóp chết được cô
Em cầu xin anh ?! Lạc Ngạo Thực , em không có nghe lầm chứ ?! Em cớ gì phải cầu xin anh , Lạc Dật là con của em , anh hèn hạ giấu giếm , buộc em và thằng bé chia lìa , em có quyền lợi mang thằng bé về ! Cô cáu kỉnh tàn khốc nói
Vẫn là câu nói kia , sẽ không cho em gặp lại thằng bé ——
Anh không có quyền !
Anh nói rồi , bây giờ anh không muốn đề cập đến vấn đề này ! Người nào đó nặng nề lặp lại , âm thanh tỏ ra không chút hài lòng .
Em không cần biết , em bất kể là thời gian nào ! Bị anh ta che giấu suốt sáu năm trời , Vũ Nghê không thể đợi thêm được nữa , một giây một phút cũng không thể đợi !
Em vẫn muốn cùng anh nói chuyện ?! Anh thủ thỉ như đang muốn xác định điều gì
Đúng vậy !
Bây giờ em đang nằm ở trên giường hay sao ?! Lạc Ngạo Thực chợt điên cuồng hỏi một câu.
Em ở đâu , anh quan tâm để làm gì ? Vũ Nghê mất hứng , giọng điệu nghi ngờ.
Lạc Ngạo Thực lại hít một hơi xì gà , khẽ liếʍ môi mỏng , làn khói chậm rãi từ môi của anh cùng lúc phả ra bên ngoài , bộ dạng lúc này vô cùng hấp dẫn : Mặc áo ngủ bằng vải , còn là chất liệu mỏng ?!
Anh quan tâm chuyện đó làm gì ?! Cái này có can hệ gì đến Lạc Dật !
Anh cần phải xác định , xem lối sống của em , có phù hợp với Lạc Dật không ?! Nói hay không tùy em !
Vừa nghe đến Lạc Dật , cô không dám trì trệ : Đúng vậy , là áo ngủ bằng bông . Anh đừng lo , nếu thằng bé đến đây , đương nhiên em sẽ chăm sóc nó đàng hoàng ! Anh ta đang hoài nghi cách sống của mình ư ?!
Là màu gì ?! Lạc Ngạo Thực không đáp lại , chỉ hỏi thêm vấn đề quái đản .
Màu lam ! Lạc Dật nhạy cảm với màu sắc ư ?! Thằng bé không thích màu nào ?! Anh có thể nói cho em biết không ?! Chỉ cần anh nói cho em biết , sau này trong nhà tuyệt đối sẽ không xuất hiện nữa ! Vũ Nghê vội vàng bổ sung.
Bên trong có mặc nội y không ?! Loại em mặc là kiểu dáng thế nào ?! Hai tròng mắt của Lạc Ngạo Thực hiện lên tà ác , nhất thời mập mờ . Ai~da . . . . . . Không phải là do em mời mọc , muốn cùng anh nói chuyện hay sao ?! Tốt , Vậy anh liền thoản mãn , hàn huyên cùng em một lát
Anh hỏi cái đấy để làm gì ?! Em muốn cùng anh nói chuyện về Lạc Dật !
Khóe miệng Lạc Ngạo Thực ma mãnh nâng lên , giọng nói vô cùng nghiêm túc : Em cho rằng anh đang cùng em nói chuyện gì ?! Anh đương nhiên là muốn nói về vấn đề phụ trách Lạc Dật !
Vậy liên quan gì chuyện mặc hay không mặc áo lót ?! Cô dùng giọng nói nhỏ nhất chỉ hai người nghe thấy , trong lòng phập phòng lo sợ con gái nghe được
Đừng quên , Lạc Dật là bé trai ! Anh tỏ ra nhắc nhở.
Hiện tại không có mặc , về sau sẽ mặc vào !
Còn qυầи ɭóŧ thì sao ?!
Đương nhiên là có mặc !
Màu gì đấy ?! Giọng nói ngày càng trầm thấp .
Anh không cần quan tâm !
Em sẽ phải cởi ra , rửa sạch , rồi đem phơi nắng , liệu em có chắc là sẽ tránh xa tầm mắt của thằng bé không ?! Anh tiếp tục mờ ám nhắc nhở . Trước giờ chỉ từng thấy qua em mặc qυầи ɭóŧ màu trắng , bất quá anh muốn hỏi rõ mà thôi !
Trong bóng đêm tĩnh mịch , hai con người khác giới cùng nhau bàn luận vấn đề nhạy cảm , thật làm ai đó đỏ mặt tía tai , dễ dàng mơ tưởng viễn vong : Em sẽ giấu ở một nơi bí mật , như vậy được chưa ?!
Kiểu dáng là gì ?! Em bây giờ đang mặc loại như thế nào ?! Ừ , nếu anh nhớ không lầm , đã một lần em mặc kiểu chữ T ~ trông rất quyến rũ , Lúc ấy anh còn chưa kịp cởi quần em xuống , đã trực tiếp đưa bảo bối của anh vào ! Theo đề tài của cô , anh bắt đầu trắng trợn trêu đùa
Vũ Nghê nặng nề nuốt từng ngụm nước bọt , mặc dù đang cố gắng kiềm chế , nhưng là vẫn bị tác động bởi đầu dây điện thoại bên kia : Xin lỗi , anh đột nhiên nghĩ đến năm đó . Em không nên nghĩ nhiều , đừng cố tạo ra cảm giác , không thì em lại tự thỏa mãn một mình . . . . .
Anh. . . . . . Câm miệng ! Hơi thở của cô bắt đầu bất ổn
Nụ cười trên mặt ai đó ngày càng gia tăng , ngón tay nhẹ nhàng trượt lên đùi mình , giả bộ ung dung kinh ngạc : Em thật có cảm giác hay sao ?! Xin lỗi . . . . . . Đúng rồi , đừng nói với anh rằng , nãy giờ em vẫn đang thủ dâm đấy ?!