Cảm giác da đầu muốn vỡ tung ra , Vũ Nghê như bị người ta tạt một xô nước , còn hơn bị chó điên cắn phải , giận đến há miệng thật to ——
Các đồng nghiệp trong phòng thu sợ hãi gấp bội , cả người đờ đẫn , ngó nhìn bọn họ giằng co ——
Lạc tổng cùng Phó Vũ Nghê ~~ có quan hệ ?! Không , không đúng , phải nói là Lạc tổng thích Phó Vũ Nghê , nếu không làm sao ghen tuông như vậy , nổi giận như một ông chồng , mất cả lý trí , tuôn ra mắng chửi
Lạc Ngạo Thực trước đây trong mắt mọi người hoàn toàn tuyệt đối thanh lịch , sức hút quyến rũ !
Vũ Nghê sớm đã quen thuộc với mọi tình huống , chẳng qua là cô hơi sửng sốt một chút , khóe miệng nâng lên , giễu cợt chê cười , ánh mắt tức giận lướt qua trên người Diêu Hân : Lạc Ngạo Thực , anh quan tâm nhầm người rồi sao , bạn gái của anh ở ngay bên cạnh ?! Anh đừng hành động giống như gà mẹ , bừa bãi nhận xét tính cách của em , đừng làm chuyện bao đồng ở đây ! (Ý nói là ăn cơm nhà lo chuyện người ta đó >.<)
Vũ Nghê ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt , không mấy nhân nhượng , cố ý làm hắn mất mặt . Cô duy trì bộ dạng đối nghịch với hắn , kiên quyết trả đũa người đàn ông trước mặt.
Tên đàn ông chết tiệt !
Chẳng biết là do hắn mờ mắt hay già đến lú lẫn , toàn thân cô đang run rẩy , lẽ nào hắn không nhìn thấy ?! Lại còn ăn nhằm phân bò hay sao , mà mở miệng ra , câu nào cũng thúi như nhau ?!
Sống đến từng tuổi này , đây là lần đầu tiên hắn bị sỉ nhục tồi tệ đến vậy . Bàn tay to dùng sức nắm chặt cổ tay mảnh khảnh kia hơn : Phó Vũ Nghê , em dám nói thêm lần nữa ?! Lạc Ngạc Thực nổi giận uy hiếp , tròng mắt phát ra lửa giận , càng giống như một thanh dao , sắc bén lướt ngang chiếc cổ trắng tuyết
Vũ Nghê giận dữ không kém , trợn to hai mắt : Anh không nghe rõ , hay do tuổi già lú lẫn , sức khỏe không ổn định ?! Anh có quyền gì quản em ?! Ăn-cơm-nhà-lo-chuyện-người-ta . . . . . . . . . . . .
Lời của cô còn chưa dứt , đã nghe tiếng hét vang lên : A. . . . . . Lạc Ngạo Thực , buông em ra !
Hắn dùng lực chụp lấy cổ tay của Vũ Nghê , sau đó nhẹ nhàng nhắc lên thân thể cô , ngay lập tức hắn ôm trọn cô trên vai , Lạc Ngạo Thực ung dung bước tới cửa chính : Tốt , Phó Vũ Nghê , không phải em nguyện ý làm gà con sao ?! Muốn cùng nam nhân lẳng lơ ?! Bây giờ anh sẽ trực tiếp đưa em tới quán bar , cho em biểu diễn thoát y , khiến cho đàn ông trên toàn thế giới , đều có thể ngắm nhìn ~ dáng vẻ hạ tiện của em !
Cụm từ ‘gà mẹ’ , ‘lo chuyện bao đồng’ khiến Lạc Ngạo Thực nổi cơn tam bành , trong lòng kiềm chế không đặng , hắn muốn tự tay , dạy dỗ cô một bài học
Lạc Ngạo Thực , tại sao mắng em , anh là đồ khốn . Nếu không phải anh và cô ấy lừa em , thì em đâu đã đến Thành Đông , bộ dạng bây giờ do cớ sự nào ?! Anh vì muốn Diêu Hân giành lấy vị trí này , thế nên vô sỉ nghĩ ra đủ trò , trả đũa em !
Anh vô sỉ ?! Hay bởi vì em không đứng đắn , đem việc mình bị chơi xấu , đổ lên đầu người khác ?! Thời điểm này hắn chỉ muốn kéo cô ra ngoài , để những thằng đàn ông khác , bỏ ngay mộng tưởng
Chủ nhiệm. . . . . . đa͙σ diễn. . . . . . Bị hắn lôi đi mấy bước , Vũ Nghê tức giận thét to : Đáng chết. . . . . . Các người vậy mà để hắn ta bắt nạt tôi sao ?!
Lúc này , mấy người đàn ông khác mới nghĩ đến việc xông vào , chặn lại Lạc Ngạo Thực , bọn họ cố gắng nắm lấy cổ tay của hắn , muốn cứu Vũ Nghê về
Lạc tổng , anh nên buông Vũ Nghê ra , có thể là do hiểu lầm . Vũ Nghê không có lẳng lơ , chỉ là cô ấy quá chuyên nghiệp ! Đám người trước mắt đứng ra giải thích
Lạc tổng , coi như anh nể mặt tôi , hãy thả Vũ Nghê xuống , nếu không Diêu Hân sẽ ghen đấy ! đa͙σ diễn nói chuyện một cách hài hước , muốn hóa giải hiện trường !
Dù sao Lạc Ngạo Thực bây giờ cũng là cổ đông lớn nhất trong công ty , bọn họ cũng chẳng dám làm bậy . Hơn nữa , hành động giữa hắn và Vũ Nghê , có chút mập mờ khó hiểu ——
Thấy một nhóm người vây quanh hắn , lá gan của Vũ Nghê ngày càng gia tăng : Lạc Ngạo Thực , anh còn không mau buông ra ?! Anh cho rằng em là gì của anh , tại sao cứ thích sỉ nhục em . . . . . . Cho dù là em lẳng lơ , phóng đãng , cũng chẳng liên quan đến anh ?!
Em nói không liên quan ?! Con mẹ nó , em bảo anh không có quyền quản thúc em ?! Đừng quên rằng , mấy ngày trước chúng ta cùng nhau lên giường. . . . . . Lạc Ngạo Thực rống to ra tiếng , đẩy những người phía trước ra , dùng sức ôm chặt Vũ Nghê . Các người dám ngăn cản tôi ?! Tôi nói lại một lần nữa , Phó Vũ Nghê , cô ấy là người phụ nữ của tôi !
Câu nói của Lạc Ngạo Thực giống như một quả bom , từ trên trời rơi xuống , nổ tung cả phòng quay . Tất cả mọi người đều trở nên ngạc nhiên , toàn thân đơ như tượng , chỉ biết đứng nhìn Lạc Ngạo Thực đem Vũ Nghê ra ngoài . Cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa , mọi người mới dần dần nhốn nháo
Trời ạ , tôi không nghe nhầm chứ ?! Lạc Ngạo Thực nói cô ấy là ~ là quan hệ đó sao ?! đa͙σ diễn hồi phục thần trí , đem tay đặt trên cằm.
Đúng vậy , đây quả là tin tức nổi bật . . . . chúng ta nhất định phải ngăn chặn tin chấn động này lại , đây nhất định là bản tin độc quyền ! Tổ trưởng bộ thông tin hưng phấn huơ tay múa chân : ŧıểυ Lý , cậu ngốc à , còn không mau theo chụp hình ?!
ŧıểυ Lý lập tức cầm lấy máy ảnh , hướng cửa chạy đi : Trời ạ , chủ nhiệm , đến lúc đó đừng quên cho tôi tiền thưởng . . . . . .
Không. . . . . . Không thể nào , anh ấy sao lại cùng Phó Vũ Nghê ?! Anh ấy là bạn trai của tôi. . . . . . Các người cũng biết , có phải hay không. . . . . . Diêu Hân hoàn toàn trở nên ngu dại , một mực muốn đồng nghiệp chứng thật cho mình . Các người sao vậy , sao lại không nói gì ?! Lạc Ngạo Thực vốn là bạn trai của tôi , ngày ngày các người đều ăn bữa trà chiều do anh ấy sắp đặt , các người quên rồi ư ?!
Mọi người lắc đầu một cái , trợ lý của Vũ Nghê không nhịn được , chọc phá Diêu Hân : Đúng là chúng tôi nhận được trà chiều mỗi ngày , nhưng cũng không thể xác định Lạc tổng vì cô . Chẳng qua là anh ấy đang muốn theo đuổi chị Vũ Nghê . Cô nói xem , nɠɵạı hình của hai người đó , cũng rất xứng đôi ——
A. . . a. . . Diêu Hân ôm đầu , trong miệng rên la ra tiếng , cô khóc lóc nức nở , lao khỏi phòng quay . Vốn là tối hôm nay cô muốn chứng minh thực lực của mình , sau đó sẽ cùng Lạc Ngạo Thực mở tiệc ăn mừng . Kết quả không như mong đợi , ngay lúc chuẩn bị bắt đầu , Phó Vũ Nghê bỗng dưng xuất hiện , liên tiếp phá tan mộng đẹp của cô , đã thế còn cướp đi người bạn trai kia . . . . . .
Phó Vũ Nghê , tôi hận chị , rất hận . . . . . . Diêu Hân vừa chạy , vừa lớn tiếng hô.
Lạc Ngạo Thực , cái tên khốn kiếp này , anh mang em đi đâu ! Bị người khác ôm chổng ngược như bao bố , cô chỉ biết kêu gào , hai tay dùng sức đánh vào lưng hắn . . . . . .