Con đưa điện thoại cho dì ấy nói chuyện ! Lạc Ngạo Thực kìm chế tức giận , cố gắng bình thản nói ~
Vũ Nghê nhìn điện thoại Lạc Dật đưa tới , vội vàng khoát tay , nhỏ giọng nói : Thôi , không cần đâu . Sau này con đừng gây ra phiền toái là được , tiền này dì cũng không cần !
Như thế không được , con nhất định phải để ba hoàn trả ! Lạc Dật gấp gáp nói , trong lòng kích động , vô tình vuột tay làm bay chiếc điện thoại di động ra khỏi bàn tay nhỏ bé
Chiếc điện thoại bay ra tạo thành một đường vòng cung , phịch một tiếng , lọt vào trong khe nước (ĐTDĐ gì dỏm vậy nhỉ , đụng nước rồi không sài được nữa =.= )
Tầm mắt ba người cùng nhìn vào rãnh nước phía dưới
Tiếc thật ! Hoan Hoan đau lòng nói
Đúng xui xẻo ! Cặp mắt cậu bé gần như ngấn lệ , không phải đau lòng vì làm hư điện thoại , mà là không có cơ hội cho ba trò chuyện cùng dì ký giả ——
Nhìn điện thoại tắt ngúm , Lạc Ngạo Thực nhíu mày : Xảy ra chuyện gì ?! . Hắn vội vàng nhấn số điện thoại trường học
Lạc Dật , con không thể đi theo dì , mau trở lại trường học , chờ người thân tới đón , ngoan ! Vũ Nghê khẽ vuốt hai gò má của cậu bé
Dì . . . . . .
Đúng lúc này thì thầy tổng giám thị hấp tấp chạy lại , nhanh chóng bắt được Lạc Dật : Thật là . . . Ba của con vừa mới gọi điện , bảo rằng lát nữa sẽ có người tới đón !
A , không được . Con muốn đi cùng dì . . . . . . Lạc Dật giãy dụa thân thể , muốn thoát khỏi sự trói buộc của thầy tổng giám thị
Nhìn thấy thầy tổng giám thị , cuối cùng Vũ Nghê cũng thở phào nhẹ nhõm : Thầy à , cậu bé này giao cho thầy ! Lạc Dật , nếu sau này con rãnh , cứ tới nhà dì chơi , gặp lại con sau ! Vũ Nghê sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé , sau đó dắt tay Hoan Hoan đi tới một chiếc taxi. . . . . .
Còn Lạc Dật thì bị thầy tổng giám thị dắt vào trường học !
Anh tìm em có việc gì ?! Vũ Nghê đi vào phòng làm việc , nhìn người ngồi trên ghế
Vừa về tới đài truyền hình , Vũ Nghê được trợ lý cho hay , Lạc tổng cần gặp . Dù biết đây chỉ là cuộc gặp lấy lệ , nhưng cô cũng không được phép vắng mặt
Em ngồi đi ! Lạc Ngạo Thực đứng lên , sau đó đi về ghế sa lon , chào hỏi Vũ Nghê
Không cần phải như thế , có gì thì anh cứ nói . Xế chiều hôm nay em còn có việc ! Trên mặt Vũ Nghê lộ rõ chán ghét , đã xem là kẻ thù , cần gì phải khách sáo
Khóe môi Lạc Ngạo Thực nâng lên , dựa vào bàn làm việc , nhìn chằm chằm người trước mắt ~ nhạo báng nói : Ha ha , em cứ yên tâm , anh kêu em tới đây , không hẳn là muốn em đến vậy !
Mặc dù muốn Vũ Nghê thả lỏng tinh thần , nhưng lời nói lại rất chói tai . Cô âm thầm hít thở thật sâu , ngẩng mặt nhìn về phía hắn : Chẳng nghĩ gì cả , chỉ là muốn biết , anh tìm em có chuyện gì ?!
Em quả không tồi , hiệu suất làm việc ngày càng nổi bật , tỉ lệ người xem của hai ngày nay , thành tích thật đáng kể ! Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn Vũ Nghê , mỏi cười khen ngợi
Đúng vậy , càng có đối thủ cạnh tranh , biểu hiện sẽ thêm hoàn hảo . Cho dù anh có ủng hộ Diêu Hân đến mấy , cũng chỉ uổng công ! Vũ Nghê nhíu mày cười một tiếng , chấp nhận lời khen
Thế ý của em là , Diêu Hân không phải đối thủ của mình ?!
Đương nhiên không ! (Vũ Nghê nhà ta quá tự tin kaka)
Cho nên , em nghĩ rằng mình có thể giữ được vị trí này , hay bởi vì em còn có ‘Tưởng Vũ Hàng’ nâng đỡ ?! Sau khi nói xong , ý cười trên mặt đã chuyển biến thành một loại giễu cợt.
Cái loại mỉa mai thường thấy này , khiến Vũ Nghê run sợ , dự cảm không tốt cứ lùng bùng trong đầu : Lạc Ngạo Thực , lời này của anh , là có ý gì ?!
Lạc Ngạo Thực thu hồi nụ cười , cầm lên một chục văn kiện trên bàn đưa cho Vũ Nghê : Mở ra xem , anh không thích dông dài !
Dự cảm bất an ngày càng mãnh liệt , tay Vũ Nghê khẽ run , mở ra từng trang giấy
Khi nhìn thấy dòng chữ ‘chuyển nhượng cổ phần’ , lại còn có những dòng ký tên của các cổ đông , bao gồm cả ngày tháng năm sở hữu chủ quyền ——
Vũ Nghê không chịu nổi đả kích , nặng nề lui về mấy bước , trong mắt tràn đầy tức giận , nhìn con người ma quỷ trước mắt : Tại sao phải như vậy ?! Lợi nhuận ở Đài Truyền Hình , căn bản anh không cần , cớ sao cứ muốn làm thế ?!
Lạc Ngạo Thực bỏ ra ba ngày , mua sạch cổ phần của những người trong công ty , nɠɵạı trừ phần của ‘Tưởng Vũ Hàng’ (Nghi lắm mà , bữa Cỏ có giải thích chỗ này cho mọi người đó , mình đoán quả không sai =.= )
Nói cách khác , hắn bây giờ chính là cổ đông lớn nhất ở MBS ! (Tức là người có quyền quyết định cao nhất)
Lạc Ngạo Thực đi qua quầy rượu nhỏ trong phòng , rót thêm một ly rượu đỏ , nhẹ nhàng lắc lắc : Muốn em hiểu rằng , em căn bản không thắng nổi anh . Cho dù là ‘Tưởng Vũ Hàng’ , cũng giống như vậy ! Thấy nét mặt bây giờ của Vũ Nghê , hắn tỏ ra rất hài lòng !
Anh thật hèn hạ , anh có biết MBS là tâm huyết lớn nhất của Tưởng Vũ Hàng không ?! Khi bắt đầu tiếp nhận MBS , anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức , chính vì lẽ đó , MBS mới có ngày hôm nay !
Ở lập trường kinh doanh , em đừng nên nói đến vấn đề tình cảm ! Bản thân hắn ta không có năng lực , em đừng đổ lỗi cho anh ! Lạc Ngạo Thực lạnh lùng nói ra , trong quan niệm của hắn , điều này chẳng là gì cả Vũ Nghê , nếu em vẫn còn thích vị trí này , hãy về bên cạnh anh đi . Nếu không , dù em có cố gắng thế nào , trưởng nhóm chủ trì ở kỳ tiếp theo , người đó chắc chắn không phải là em !
Hắn muốn đẩy cô vào ngõ cụt , để cô phải trở về bên cạnh hắn . Nếu như muốn trách , thì hãy tự trách mình . Nhớ lại cái ngày hôm đó , chính cô đã đuổi hắn đi , bởi vì Tưởng Vũ Hàng , cô tuyệt nhiên vứt bỏ hắn . Chuyện này đối với hắn mà nói , quả thật vô cùng nhục nhã . Không cướp được thứ quý giá nhất của Tưởng Vũ Hàng , trong lòng hắn sẽ vô cùng khó chịu
Vũ Nghê tức giận nhìn Lạc Ngạo Thực , sau đó nghẹn ngào mà hỏi : Em đáng giá để anh hao tâm tốn sức như thế này sao ?! Dạng người khinh thường phụ nữ như anh , chẳng lẽ lại đi thích thân thể của em đến vậy ?! Khi mới bắt đầu , vì sao không giữ em lại ?!
Cầm ly rượu đỏ trong tay , có phần hơi cứng ngắc : Đừng nhắc chuyện trước kia . Anh thích em của bây giờ , chỉ đơn giản là thế !
Anh muốn nên tìm đến , nếu không sẽ chẳng cần ?! Cô dây dưa hỏi tới
Lạc Ngạo Thực không trả lời ngay , sau đó quay mặt đi : Tùy em suy nghĩ thế nào , anh cũng không phản đối !
Vũ Nghê căm hờn nhìn bóng lưng Lạc Ngạo Thực . Nếu như trước kia là không yêu không hận , bây giờ cô đã cảm giác được , mình hận hắn thật rồi . Hận hắn quá hèn hạ , quá ích kỷ , quá lạnh lùng nhẫn tâm .
Lạc Ngạo Thực , cám ơn vì đã tốn công với em như vậy . Nhưng dù mất đi công việc , mất đi tất cả , suốt đời này , cũng sẽ không về bên anh ! Nói xong , Vũ Nghê tính xoay người rời đi
Lời nói vừa ra , khiến Lạc Ngạo Thực không thể tin được . Chẳng lẽ cả vị trí này , cô ấy cũng không cần sao ?!