Chương 55: Tôi chờ em
Edit: Junie
Beta: Diep Diep
Trong ngực Hạ Ngưng Âm không còn huyết sắc, đôi mắt cô chớp vài cái, có phần ảm đạm, cứ như mất khả năng ngộ nhận mọi thứ.
Phần lưng tê buốt đau đến không còn cảm giác, ý thức ngày càng mơ hồ, bắt được tay áo của Tư Khảm Hàn nhưng cũng không có sức để nắm.
Tư Khảm Hàn nhìn mắt Hạ Ngưng Âm dần dần khép lại, hô hấp dồn dập, thần sắc nặng nề hơn, trong lòng vì cô trở nên lo lắng lạ thường, tim đau nhói như ai cứa ngang, vừa đi vừa cúi đầu thì thầm với cô: "Này, Hạ Ngưng Âm không sao chớ?"
Hạ Ngưng Âm thoáng định thần, hàng lông mày nhướng lên, bàn tay trắnh bệnh cố níu vạt áo anh, kéo theo vết thương phần lưng bị hở ra, cô không dám há miệng hô hấp, hễ động đến là nói chẳng thành lời.
Tư Khảm Hàn thấy thế, tay ôm Hạ Ngưng Âm thật chặt, yết hầu cứ lên xuống, bước chân đi nhanh tới bãi đậu xe, khi anh đặt Hạ Ngưng Âm vào chỗ ngồi thì cô đã hôn mê bất tỉnh.
Tư Khảm Hàn ngơ ngẩn trước nụ cười tĩnh mịch của cô, cánh tay bền chắc có chút run rẩy, nha đầu, em đừng có chuyện, nếu em gặp chuyện, sự cố gắng của tôi coi như mất trắng, tôi còn chờ em diễn màn kịch do tôi viết đấy.
Liếc nhìn thần sắc tái nhợt của cô, ngay cả Tư Khảm Hàn cũng không ý thức được cảm giác của trái tim mình lúc này là gì, bước sang chỗ tay lái, đạp mạnh chân ga, xe thoáng chốc chạy như bay ra ngoài.
Tới cửa bệnh viện, đem Hạ Ngưng Âm đưa vào phòng giải phẩu, tiếng cửa đóng lại đèn đỏ bật sáng, ngăn cách Tư Khảm Hàn với thế giới bên trong.
Lăng Tuyên nhận được thông báo, vội vàng chạy tới phòng giải phẩu, trước cửa phòng là bộ dạng hấp tấp đứng ngồi không yên của Tư Khảm Hàn, bước chân chợt dừng lại, Tư Khảm Hàn thấy có người tới, mắt cứ hạ xuống, không lên tiếng, Lăng Tuyên cũng không nói gì nhanh chóng đi vào.
Mới vừa vào nhận ra là Hạ Ngưng Âm, Lăng Tuyên sửng sốt không thôi, khi nãy thấy anh ta thì anh cũng suy đoán vài phần, thế nhưng không ngờ đã đoán đúng!
Phần lưng bị ghim bảy tám nơi, vết thương lớn nhỏ có đầy, do động tác quá mạnh nên mới ra nông nỗi này, một mảnh thủy tinh lớn đâm thẳng vào xương, máu chảy ướt cả lưng, hốc mắt Lăng Tuyên đỏ hoe, đau lòng nhìn vết thương Hạ Ngưng Âm chồng chất, động tác bên tay càng cẩn thận hơn.
Tư Khảm Hàn vẫn duy trì một tư thế, môi mím chặt, mặt bất động như sơn, đến khi phòng giải phẫu tắt đèn, thấy Lăng Tuyên từ từ đi ra, Tư Khảm Hàn mới hạ mí mắt.
Lăng Tuyên nhìn Hạ Ngưng Âm đầy nhu tình, quay sang Tư Khảm Hàn trở nên lạnh lùng, vẫn không nói gì nhiều, bởi vì anh rất rõ, anh đang muốn từ miệng Tư Khảm Hàn nói ra câu trả lời mà anh mong đợi, ý cười tế nhị, tiếp theo báo cáo bệnh tình tròn trách nhiệm người bác sỹ: "Bệnh nhân không đáng lo ngại, chỉ là vết thương quá sâu, cần nằm viện theo dõi, giải phẫu có dùng thuốc mê, đại khái ngày mai bệnh nhân mới hồi phục, anh qua bên kia làm thủ tục nhập viện."
Cuối cùng Tư Khảm Hàn cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái, luôn bộ dạng trầm mặc lặng thinh, căn cứ theo lời dặn, đến quầy thu ngân làm thủ tục nằm viện, đặt phòng tốt nhất cho Hạ Ngưng Âm dưỡng thương, đồng thời cũng thuê y tá chăm sóc cô.
Tư Khảm Hàn đi vào phòng bệnh, Hạ Ngưng Âm nghiêng mặt nhìn anh, vì bị thương ở lưng nên phải nằm sấp ngủ để lộ ra mảng lưng trắng noãn đầy bông băng trắng, sắc mặt cô tái nhợt, lông mi vẫn nhíu lại trong khi ngủ, có thể nhìn ra cô đang rất bất an, thân thể vô thức chuyển động, cái miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.