"Tôi thừa nhận bọn họ rất thủ đoạn trong giao tiếp, nhưng đứng bên cạnh tôi còn muốn làm trò, nếu lấy lòng tôi bằng cách đó thì còn non lắm!" Mắt Tư Khảm Hàn trở nên sát khí, khóe miệng khinh thường.
Hạ Ngưng Âm gật đầu, hiểu được vài phần cái anh cần ở người tình là gì, nhưng cô ý thức rất rõ, mình không phải dạng của anh.
"Họ không được tôi càng không thể cho đi! Tôi muốn trình độ học vấn lại là não ngắn ngập nước, muốn kinh nghiệm lại là thủ đoạn, tóm lại muốn gì lại không có gì! Tôi có thể làm sao đây?"
Khóe miệng Tư Khảm Hàn nâng lên, đối với sự chất vấn của cô xem như vô hình, ánh mắt càn rỡ đặt trên người cô "Cái này cô hiểu mà!"
"Anh!" Hạ Ngưng Âm tức giận trước sự cợt nhã của anh, hăm hăm với anh, cắn răng hừ lạnh.
Tư Khảm Hàn cười mê hoặc, anh rất ít khi cười, chỉ khi ở với cô mới buông lỏng bản thân cười nhiều như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy bất ngờ, giở giọng hào phóng: "Gấp cái gì? Tôi còn chưa nói xong a?"
"Anh nói hết một lần chết à? !" Hạ Ngưng Âm hướng tới Khảm Hàn rống giận.
Tư Khảm Hàn che lỗ tai, rất tốt! Dám rống anh! Nhìn bộ dạng xù lông của cô làm anh rất ưng mắt, khẩu khí lạnh nhạt, "Cô kích động cái gì, nước miếng văng tùm lum, cô cũng không cái này không cái kia, bày đặt tỏ vẻ, chỉ được chút nhan sắc, dễ thích nghi với hoàn cảnh, rất biết thức thời, hơn nữa cô rất thẳng thắng! Ở trên thương trường e là rất khó được!"
Hạ Ngưng Âm ngạc nhiên bởi lời tán thưởng của anh, không nghĩ tới anh hiểu rõ cô như vậy, đối với anh có thêm vài phần gần gũi, "Làm sao anh biết tôi thẳng tính? Ngộ nhỡ là tôi giả vờ thì sao? Hơn nữa con mắt nào của anh nhìn thấy tôi dễ thích nghi, bắt nhịp với cuộc sống?"
Hạ Ngưng Âm ȶᏂασ ȶᏂασ bất thuyệt, cô thì mờ mịt về anh, trái lại anh hiểu rõ cô mồn một, dù họ tiếp xúc chưa lâu.
Tư Khảm Hàn cảm thấy buồn cười đối với bộ dạng không ngại học hỏi của cô, anh mở lòng bàn tay xem, "Đâu phải mình cô biết giả bộ, không sao, miễn là đạt được lợi ích cho tôi, về phần diễn đạt ra sao thì. . . . . . , mới lúc nãy còn hoảng sợ, giây kế tiếp lại ung dung đàm phán với tôi! Cô nói, lý do nhiêu đây đủ chưa? Như thế nào? Còn muốn thắc mắc?"
Tư Khảm Hàn đã nói như vậy, Hạ Ngưng Âm cũng hết kỳ vọng, thẳng thắng giải thích, không chút lấp liếʍ.
"Nếu tôi nhớ không lầm, tôi chỉ bán thân đổi lại mười trệu từ anh thì phải? Cớ sao tôi phải đáp ứng những yêu cầu này? !"
"Cô nói không sai, Tư Khảm Hàn đối với người hữu dụng không bao giờ keo kiệt, nếu cô có thể làm tôi hài lòng, tôi sẽ cho cô hơn thế nữa, dù ở trên phương diện nào cũng nên làm tôi hài lòng, với lại sau một năm, cô vẫn có thể tiếp tục công việc của mình, cần suy nghĩ thêm?"
Hạ Ngưng Âm lưỡng lự một lúc, bừng tỉnh hiểu ra: "Ý của anh là nếu tôi đồng ý, không chỉ là bạn gái mà còn giúp anh làm việc, và sẽ không dính dấp đến nhiều chuyện khác?"
"Không sai, ở công ty tôi luôn công tư phân minh, sẽ không để người ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta, càng không thể nào làm khó cô."
Hạ Ngưng Âm biết khó có được cơ hội này, phải biết “tập đoàn Tư thị" là chỗ làm rất nhiều người mơ ước, đãi ngộ càng không cần nói thêm. Cơ hội tốt như vậy, nói không động lòng là giả, nhưng cô biết tự lượng sức mình nên không có khả năng đạt được kỳ vọng của anh, đâu dễ dàng như vậy!