Một chiếc màu đen BMW đỗ trước cửa tập đoàn Tư thị từ từ mở ra, Phong Hàm Niệm ngồi ở trong xe, lấy hộp son phần trang điểm ba bốn lần, sau cùng soi gương nhìn khuôn mặt tự mỉm cười.
Trên mặt toát lên vẻ trang nhã, tôn lên làn da trắng dưới lớp phấn hồng, ddlqd mái tóc đen gợn sóng xỏa dài, khoác trên người bộ đầm đỏ, tay cầm chiếc bóp LV có hạn, cả người uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người.
Phong Hàm Niệm xuống xe, đôi mắt đẹp biết cười, chậm rãi bước vào sảnh công ty, mỗi động tác đều mang vẻ thiên kim ŧıểυ thư, cô đi tới trước quầy, ôn hòa với lễ tân: "ŧıểυ thư, tôi muốn gặp tổng giám đốc, phiền cô liên lạc giúp tôi."
Lễ tân quan sát cô, nhìn cô một thân hàng hiệu, xinh đẹp hào phóng, không dám chậm trễ, liền kết nối điện thoại cho tầng trên.
Thư ký Lam nhận được điện thoại, đối với cô gái muốn gặp tổng giám đốc anh có chút ấn tượng, đắn đo suy nghĩ rốt cuộc báo cho Tư Khảm Hàn, "Tư tổng, dưới lầu có ŧıểυ thư tên Phong Hàm Niệm muốn gặp anh nhưng không có hẹn trước, ddlqd xin hỏi, anh muốn gặp cô ta sao?"
"Phong Hàm Niệm? Cô ta tới làm gì?" Tư Khảm Hàn chau mi tâm, khuôn mặt tuyệt mỹ từ trong đống văn kiện ngước lên, ngay sau đó gật đầu cho phép: "Để cô ấy lên đi."
"Vâng" Thư ký Lam tuân lệnh làm theo.
Hai mắt Tư Khảm Hàn nheo lại, bưng tách cà phê, cái muỗng nhè nhẹ khuấy đều, tiếp đến đưa lên miệng uống, dù rất bận rộn nhưng cũng rất mong chờ thái độ của Phong Hàm Niệm, anh lóe lên ý tưởng muốn đùa bỡn cô, dù gì đã lâu không thấy nên có chút hoài niệm.
Phong Hàm Niệm lên lầu cao nhất, đứng trước phòng giám đốc lễ phép gõ cửa.
"Vào."
"Tổng giám đốc Tư." Phong Hàm Niệm cười e thẹn.
Ngay tức khắc, cô ngẩn người.
Một thân tây trang đen lịch lãm, vừa vẽ lên thân hình hoàn mỹ, vừa khắc họa khuôn mặt kiêu ngạo trời sinh, ddlqd cả người Tư Khảm Hàn tỏa ra khí thế của bậc vương giả cao quý, đôi mắt chim ưng sắc bén chứa đựng bao tâm tư không đáy.
Cô coi như được mở rộng tầm mắt, không ngờ trên đời lại có người đàn ông mê người đến vậy.
Anh trầm lặng nhưng sâu không lường được, con ngươi chạm mắt cô.
"Phong ŧıểυ thư có chuyện gì sao?" Ngữ điệu từ tốn hỏi.
Phong Hàm Niệm hồi hồn, cúi đầu ngượng ngùng, giọng điệu thành khẩn: "Tư tổng, tôi tới nói lời xin lỗi, ngày đó gặp chút chuyện, nên thất hẹn với anh, xin Tư tổng bỏ qua."
Tư Khảm Hàn giương mắt với cô! Bộ dạng dối trá này khiến anh thấy kinh tởm!
Khóe miệng anh cong lên cười mỉa mai, mở miệng trêu chọc: "Phong ŧıểυ thư nói quá lời, hơn nữa ngày đó cũng có người thay thế cô mà?"
Tư Khảm Hàn nói thẳng, chuyện đã qua nên anh không muốn truy cứu, huống chi Phong Hàm Niệm còn chưa có tư cách để anh bận tâm, cô không đáng giá!
Cũng như anh khôn khéo làm sao không hiểu mục đích cô tới đây, nếu cô bỏ lỡ, anh cũng không rảnh rỗi cho cô thêm cơ hội lần nữa, ddlqd cô cũng như mấy cô gái khác dây dưa như đỉa đói chỉ khiến anh thêm chán ghét.
Lời nói của Tư Khảm Hàn đã dập tắt sự tự tin trong cô, khóe miệng kéo ra nụ cười mê người, cô như thế nào không hiểu ý tứ của anh, Phong Hàm Niệm này bất luận nói thế nào cũng là mỹ nhân động lòng người, xuất thân cao quý, chỉ là không nghĩ tới anh thẳng thắng như vậy, một chút thể diện cũng không cho.