Một lát sau, Phong Hàm Niệm lái xe đến trên mặt cô tươi cười, Hạ Ngưng Âm thừa biết là có chuyện tốt, vội vàng nghênh đón, ôm chặt nhau: "Chào cậu đã lâu không gặp, hiếm thấy cậu vui ra mặt, có chuyện tốt sao? Cô gái muốn phát kẹo đỏ cho tớ hả?"
Phong Hàm Niệm ném cho Hạ Ngưng Âm cái lườm, tức giận nói: "Nằm mơ đi, chữ Bát (八) còn chưa chổng đít lên đâu, phát cọng lông đấy, hơn nữa tớ với anh ta đã chia tay rồi."
Tuy mạnh miệng nhưng trong mắt Phong Hàm Niệm chứa vài phần u buồn, hơn nữa trên mặt cô hiện rõ sự vui vẻ khác thường, khiến Hạ Ngưng Âm khó hiểu, cô tò mò hỏi: "Chia tay? Tớ nhớ tình cảm của hai người rất tốt hình như còn tính tới chuyện kết hôn nữa? Sao lại chia tay? Chẳng lẽ anh ta làm chuyện có lỗi với cậu?"
Phong Hàm Niệm thấy cô thắc mắc, gương mặt tỏ vẻ không vui, giọng điệu bực dọc: "Bây giờ nói cái này làm gì? Mau đi thôi, bạn tớ đợi nãy giờ, bọn họ không thấy được tớ lại đi tìm cho coi."
"Ừ." Hạ Ngưng Âm thấy cô né tránh, liền không hỏi tới nữa, cười mỉm, nghĩ là mình nói lời chạm tới nỗi đau của cô ấy, nhanh chân đuổi theo Phong Hàm Niệm.
Họ đi vào căm phòng mù mịt sương, bên trong có bảy người, năm nam hai nữa, hai cô gái ăn mặc tươm tất, quần áo hơi mỏng manh miễn cưỡng có thể che kín bộ ngực đẫy đà của họ, vừa hát vừa uốn éo như con rắn quanh người mấy người đàn ông, trong đó có một người đàn ông đứng tuổi, ban dang doc truyen tai dien dan le quy don đang cúi đầu nhìn trân trân vào bộ ngực của mấy cô gái kia, ánh mắt thèm thuồng, không khỏi khiến Hạ Ngưng Âm sinh lòng chán ghét, cô nhận ra hắn, hắn là quản lý công ty Hàm Niệm làm, lần trước có gặp qua một lần.
Phong Hàm Niệm kéo thân thể bất động của Hạ Ngưng Âm đi vào phòng, đóng cửa lại, mang Hạ Ngưng Âm tới giới thiệu cho bạn bè, mọi người trong phòng dừng lại hoạt động nhìn Phong Hàm Niệm lớn tiếng nói: "Các vị, đây là chị em của tôi tên Hạ Ngưng Âm, mong mọi người chiếu cố cô ấy."
Chào hỏi đám người hoang dại đó một lượt, Hạ Ngưng Âm phải cự tuyệt bao lời mời của đám đàn ông, thấy bọn họ điên cuồng, chỉ biết lắc đầu gọi phục vụ ly nước nước trái cây.
Đây chính là nguyên nhân cô không muốn tới đây, bọn họ quá mức điên cuồng, cô với bọn họ như hai thế giới, dien dan le quy don vừa nhìn đã biết không thể hợp nhau, huống hồ cô cũng chả thích những nơi nào nhiệt này, nên chẳng muốn miễn cưỡng mình hòa vào cuộc chơi của bọn họ.
Bọn họ làm người ta có cảm giác chết mê với đống tiền thối nát đó, khi thần trí không minh mẩn, cô sợ mình sẽ có lúc làm ra chuyện hối hận này, cho nên rất ít đi cùng Phong Hàm Niệm tới chỗ này.
Phong Hàm Niệm hát hết một bài, quay sang hỏi cô: "Thế nào? Chưa quen sao?"
Hạ Ngưng Âm lắc đầu cười, nhún vai, đành thở dài một hơi: "Tớ tới không phải chơi với bọn họ mà chơi với cậu."
"Làm gì có lý luận này? Ra ngoài chơi thoải mái chút đi, cậu đừng có quy tắc quá, cứ luôn như vậy, khó trách lại không có bạn chơi." Phong Hàm Niệm bất mãn nói, khẩu khí có chút xem thường, xen lẫn châm chọc, nhưng Hạ Ngưng Âm chẳng để bụng.
Phong Hàm Niệm thân với cô mấy năm, ít nhiều gì cũng hiểu rõ con người cô, biết cô không thích nơi náo nhiệt, nhưng vẫn dở tính ŧıểυ thư ép buộc cô đi bằng được, không quan tâm đến cảm xúc của Hạ Ngưng Âm
"Quen rồi, không đổi được."
Lúc này điện thoại Phong Hàm Niệm vang lên, Phong Hàm Niệm thấy tên hiện trên màn hình, gương mặt cứng đờ, rồi nhìn sang Hạ Ngưng Âm hơi né tránh: "Được rồi, tùy cậu, tớ đi nghe điện thoại." Nói xong liền đi ra ngoài.