Cô không biết tên của bọn họ, đành chỉ mặc để nói, tuy là mất lịch sự nhưng đã hết cách.
"Tại sao?" Liên Trạch Duệ hơi khó hiểu hỏi ngược Hạ Ngưng Âm, đối với lời của cô cảm thấy hơi hứng thú: "Mà hình như cô đâu biết chúng tôi là ai?"
Hạ Ngưng Âm im lặng lúc lâu, thẳng thắng trả lời: "Tôi thật không biết, chỉ nói theo cảm giác của mình." Tiếp đó lại hỏi anh: "Tôi nên biết mọi người à? Còn nữa, anh đối với tôi có hứng thú sao?"
Liên Trạch Duệ thấy cô không giống như nói dối, khuôn mặt tuấn mỹ tỉ mỉ quan sát, ánh mắt cố ý liếc Tư Khảm Hàn, gật đầu nói: "Có, ra giá đi."
"À?" Lúc này đổi lại là cô giật mình, bất ngờ trước sự thẳng thắng của anh!
Tư Khảm Hàn chớp đôi mắt, tựa như đang xem kịch, bưng ly rượu đỏ lên lắc, bất chợt anh thờ ơ nói: "Duệ, cô ta bị tớ chơi qua rồi." Dứt lời, mặt hướng tới Hạ Ngưng Âm: "Trước cô tự cho mình thanh cao lắm thế nào chưa hết ngày lại đem mình đi bán?"
Hạ Ngưng Âm chợt run rẩy, từ miệng anh nói ra những lời đó làm cô hơi đau nhói, ánh mắt viên đạn ném tới anh "Mắc mớ gì tới anh?"
"Ha ha, tôi đã nói rồi cô đúng là không biết trời cao đất rộng, ngu ngốc."
Nghĩ đến chuyện sáng nay trong nháy mắt liền tỉnh táo hẳn, thanh âm lạnh lùng: "Anh có ý tứ gì?"
Tư Khảm Hàn giương mắt nhìn cô "Ý tôi là đã chơi qua cô thì anh em của tôi tuyệt đối không chạm vào! Cho nên trừ tôi ra cô không còn lựa chọn nào khác!" Trong lòng hừ lạnh, muốn tìm người đàn ông khác, cô đã hỏi qua ý tôi?
"Anh!" Hạ Ngưng Âm nổi đóa.
"Còn nữa, lọai người vô liêm sỉ như cô nên biết lượng sức mình ở đó mà trèo cao, cô nghĩ mình có tư cách nói thích Duệ sao? Nực cười!" Đáy mắt Tư Khảm Hàn đầy ý khinh miệt.
Hạ Ngưng Âm làm ngơ cái đầu heo như anh, có ai lại đi nhục nhã con gái chứ?
"Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải phụ nữ bị anh chơi, ngủ một đềm tính là chơi đùa, thì anh cũng là loại đàn ông cho tôi chơi, với lại, anh mới là người vô liêm sỉ hở tí là mở miệng châm chọc người ta, tự coi lại mình đi, anh mới không có tư cách nói lời đó với tôi? Đồ trơ tráo!"
"ŧıểυ Âm! Cô bớt nói tí đi." Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, lo sợ trước Tư Khảm Hàn, vội vàng kéo Hạ Ngưng Âm, ra hiệu cô nên khắc chế bản thân, rủi cô trở về tay không.
Lần này do anh tính toán sai đâu ngờ tới Hạ Ngưng Âm cả gan lớn tiếng cùng Tư Khảm Hàn, thậm chí còn là Thủy Hỏa Bất Dung, đắc tội với Tư Khảm Hàn, ban dang doc dien dan le quy don anh cũng đừng nghĩ tiếp tục kiếm sống ở thành phố B.
"Tôi không bán nữa, đi chỗ khác bán!" Hạ Ngưng Âm chán ghét Tư Khảm Hàn xoay người muốn rời đi.
Cô nào ngờ trên đời có loại người mặt dày mày dạn như anh, chẳng nói chẳng rằng đã cưỡng gian người ta, bây giờ còn mạnh miệng châm chọc, luôn tự cho mình là đúng! Ghê tởm!
"Ha ha." Tư Khảm Hàn cười lạnh, dõi theo bóng lưng của cô, đúng là cô bé ngây thơ, bất quá anh sẽ từ từ chơi với cô, mở lời đủ mọi người ở đây nghe: "Vẫn chưa rõ vấn đề à? A Nam, nói cho cô ta hiểu."
Hạ Ngưng Âm nghi hoặc nhìn người đàn ông, rốt cuộc là sao.
Người đàn ông ở trong lòng thở dài, thực ra phải nói, anh hơi thích cô, lần đầu tiên gặp đã ưng ý cô, cảm giác cô cùng những người kia rất khác, rất đặc biệt, chẳng vì vạn bất đắc dĩ anh cũng sẽ không yêu cầu cô ra ngoài bán thân, vì cô là một cô gái tốt.