Chương122
“ Anh trầm mặc là có ý gì?” Hạ Ngưng Âm đẩy cánh tay anh, hờn giận nói.
Tư Khảm Hàn thở dài, đi ra ngoài, ngồi trên ghế lái, quay đầu đối với Hạ Ngưng Âm nói: “ Đi về trươca, ngày mai anh cho em một câu trả lời thỏa đáng có thể chứ?”
Thấy ánh mắt anh không xòn lạnh lùng nữa, Hạ Ngưng Âm im lặng, không ép hỏi nữa, khóe miệng ý cười chậm rãi mở.
Hạ Ngưng Âm xuống siêu thị dưới lầu, Tư Khảm Hàn về nhà, ở cửa đã có mấy người đợi, Tư Khảm Hàn không rõ chân rướng, tầm mát nhìn vào vật thể không rõ ràng, lạnh lùng hỏi: “ Đây là cái gì?”
“ Đây là đồ Hạ ŧıểυ thư mua, xin hỏi Hạ ŧıểυ thư có ở nhà không?” công nhân lấy ra, nhìn vào địa chỉ người mua, đối với Tư Khảm Hàn thân mật cười.
Tư Khảm Hàn rõ ràng run sợ, nhớ vừa rồi tranh cãi, khuôn mặt đỏ lên, đẫn đầu đi vào nhà: “ Ừ, đưa vào đi.”
Khi công nhân đi khỏi thì Hạ Ngưng Âm cũng trở về, Tư Khảm Hàn ngồi trong phòng khách chán đến chết cầm điều khiển từ xa đổi kênh, mắt nhìn ra hướng cửa một cái, nhìn thấy bóng dáng Hạ Ngưng Âm, quay đầu lại xem tivi.
“ Oa? Đưa đến rồi! Làm việc rất nhanh!” Hạ Ngưng Âm nhìn thấy cái ghế dựa ở phòng khách, hưng phấn chạy vào, hưng phấn nói.
“ Em mua cái này để làm gì?” Nghĩ đến trò cười hôm nay của mình, Tư Khảm Hàn không thể nói câu này để giảm bớt xấu hổ trong lòng.
“ Đến đây ngồi thử một lần, xem có thoải mái không?” Hạ Ngưng Âm quá mức hưng phấn, nên không chú ý tới Tư Khảm Hàn không được tự nhiên, nhiệt tình kéo Tư Khảm Hàn, kéo anh đến ghế tựa mà cô chuẩn bị đã lâu.
Tư Khảm Hàn chỉ có thể đi tới, Hạ Ngưng Âm ở một bên chỉ thị, để cho anh nằm thoải mái một chút, Tư Khảm Hàn im lặng không chút nào ảnh hưởng với việc hưng phấn của cô: “ Như thế nào? Có cảm thấy phần eo thoải mái hay không?”
“ Ừm.” Tư Khảm Hàn nằm một lát, đáp lại, nói thật, rất thoải mái, đột nhiên, trong đầu hiện lên gì đó, rất nhanh, nhưng mà Tư Khảm Hàn đã nhận ra, đôi mắt chuyển sang nhìn cô: “ Em... mua cái này cho anh?”
“ Ừm, xem như quà sinh nhật... Anh thích không?” Bị anh nhìn như vậy nên không được tự nhiên, Hạ Ngưng Âm có chút xấu hổ gãi đầu.
“ Cực kỳ thích.” Hôm nay Tư Khảm Hàn chân chính cười tươi: “ Làm sao có thể đưa cho anh cái này?”
“ Anh rất bận, luôn ngồi bên máy tính, khẳng định mệt mỏi, nghe ông chủ nói, cái này thiết kế cho những người như anh, nằm trên đó, sẽ giảm bớt áp lực, có tác dụng điều tiết thân thể, cho nên em mua cho anh.”
“ Cái này rất đắt tiền, làm sao em có thể mua cái này?” Cao hứng thưởng thức .
“ Cái này rất đắt tiền, làm sao em có thể mua được?” Mãn ý thưởng thức sự thẹn thùng của cô, ý cười trên môi anh không giảm.
Hạ Ngưng Âm cúi đầu, có chút xấu hổ: “ Trước kia em có để dành chút tiền… với lại, hiện tại lương của em cũng cao, nên cũng đủ.”
Nụ cười trên miệng anh biến mất, cánh tay duỗi ra, trong nháy mắt, Hạ Ngưng Âm rơi vào lòng anh, Tư Khảm Hàn vùi mặt vào vai cô, tâm trạng vui sướиɠ, cười to, cười rất sáng lạn, nhàn nhạt nói với cô: “ Cám ơn em.”
Tuy nhiên Hạ Ngưng Âm không nhìn thấy Tư Khảm Hàn cười, nhưng giọng cười kia thì thấy trong lòng anh cực kỳ vui sướиɠ.
Sáng ngày thứ hai, ánh nắng sáng sớm ấm áp, từ cửa sổ chiếu vào, cảm giác cực kỳ thoải mái, bị thanh âm gõ cửa làm phiền, Hạ Ngưng Âm cau mày, không kiên nhẫn kéo gối che lỗ tai lại.
“ Hạ Ngưng Âm! Em rời giường cho anh, hiện tại là mấy giờ rồi hả?” Tư Khảm Hàn hờn giận gõ cửa, giọng nói của anh không có truyền vào tai của cô, trái lại âm thanh gõ cửa làm cho hoảng.
Cong môi lên, Tư Khảm Hàn đi lấy chìa khóa cửa, mở cửa đi vào, chỉ thấy tư thế ngủ nằm sấp của Hạ Ngưng Âm trên giường.
Tư Khảm Hàn đi qua, không nói kéo chăn của cô,Hạ Ngưng Âm cảm giác trên người mát mẻ, mở mát, thấy Tư Khảm Hàn đang hung thần ác sát nhìn cô: “ Anh làm gì vậy? Rất xấu vậy!”
“ Rời giường! Anh cho em 10 phút! Lập tức mặc quần áo hoàn tất, anh ở phong khách chờ em, hiện tain đã qua 10 giây, em chỉ còn lại có 9 phút 48 giấy.”
“ Có bệnh à?” Hạ Ngưng Âm không cho lời anh nói là quan trọng, tiếp tục nằm xuống ngủ tiếp.
Hành động này trêu tức Tư Khảm Hàn, lườm cô một cái: “ Em không chịu động đậy sao? Được, anh không ngại giúp em một tay.” Nói xong, kéo chăn, tay thô lỗ giúp cô cởi bỏ nút áo, trên người rất nhanh truyền đến một dòng điện, nháy mắt, Hạ Ngưng Âm tỉnh ngủ, tránh tay Tư
Khảm Hàn, đỏ mặt trừng mắt iếc Tư Khảm Hàn một cái, nhỏ giọng: “ Anh làm gì vậy? Em tự mặc không được sao?”
“ Nhanh lên, em chỉ còn năm phút đồng hồ!” Ánh mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng không nói thêm gì, nói xong bước ra khỏi phòng.
Hạ Ngưng Âm không cam tâm trừng mắt nhìn cửa, bị bệnh gì vậy, cũng không muốn anh vào với mục đích gì, nhưng không dám thất lễ, nếu Tư Khảm Hàn nổi giận, người chịu khổ là cô.
Cho dù cô làm nhanh như thế nào, thì cũng mất mười phút, Hạ Ngưng Âm hoàn thành xong, đi ra khỏi cửa, Tư Khảm Hàn sớm đã chịu không nổi phiền thấy Hạ Ngưng Âm xuất hiện, không nói thêm gì đẩu cửa đi ra ngoài, Hạ Ngưng Âm thấy vậy vội đuổi theo.
Ngồi trên xe, nhìn phong cảnh xa lạ hai bên đường, khó hiểu nhìn nam nhân bên cạnh, nhìn thật lâu, Hạ Ngưng Âm không nhịn được liền hỏi: “ Tư Khảm Hàn, hiện tại chúng ta đi đâu?”
“ Đến nơi chẳng phải sẽ biết sao?” Nhàn nhạt liếc cô, biểu tình Tư Khảm Hàn lãnh đạm, một bộ dáng không muốn nhiều lời.
Hạ Ngưng Âm chỉ bĩu môi, không nói lời nào rất nhanh, xe liền đỗ tại khu căn biệt thự ở nɠɵạı thành, nhìn Tư Khảm Hàn, trong đầu Hạ Ngưng Âm hiện lên nghi vấn, anh hẳn không phải mang cô trở về nhà anh?
Nhưng mà cũng không cần gấp như vậy, trong óc chớp lóe, một ý nghĩ nảy mầm, trừng to mắt, không thể tin nhìn Tư Khảm Hàn, Tư Khảm Hàn nhìn vẻ mặt của cô, nụ cười sung sướиɠ hiện lên, như nói cho cô, cô nghĩ đúng rồi.
Like nhiệt tình nèo thấy ít tóa à :O