Hạ Ngưng Âm ngước lên, bên ghế sofa là người đàn ông chừng 30 tuổi, dáng dấp to lớn cao ráo.
Người được gọi là đại ca cũng ngẩng đầu quan sát Hạ Ngưng Âm, dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh cô, anh ta hiểu ý liền gật đầu ra ngoài, lát sau dẫn ông Hạ vào phòng.
Hạ Ngưng Âm thấy mặt mày ông Hạ bầm tím, hoảng sợ, đau lòng đến hai vành mắt đỏ hoe, đi tới ôm ông, "Cha, cha làm sao vậy? Hồi sớm vẫn còn bình thường mà? Như thế nào, lại ra nông nỗi này?"
Ông Hạ đau buồn nhìn con gái, trong mắt đầy vẻ áy náy, mờ màng nói: "Cha cũng không biết tại sao, tới bây giờ cha chưa từng làm sai cái gì cả, bọn họ nói bậy, xử oan cho cha!"
"Cha, rốt cuộc là chuyện gì? Cha nói rõ cho con nghe." Trong lòng Hạ Ngưng Âm bắt đầu lo lắng từ khi nhận được cuộc điện thoại không đầu không đuôi đó, chỉ nghe loáng thoáng vài câu, nhưng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, chắc chắn không đơn giản là cuộc gọi bình thường.
"Hừ." Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, một tay chống cằm,dien dan le quy don nhàn nhã đưa mắt nhìn Hạ Ngưng Âm đầy chân tình, thành công đem lực chú ý của bọn họ đặt lên người anh.
Người đàn ông cầm văn kiện trên bàn lật ra một trang, tiếp đó giao cho thuộc hạ đưa cho Hạ Ngưng Â, thanh âm khan khàn: "Hạ ŧıểυ thư, cha của cô thiếu sòng bạc chúng tôi 500 vạn, chính ông Hạ đã kí giấy nợ đó, mời cô xem qua."
"Cái gì? Năm trăm vạn?" Hạ Ngưng Âm hốt hoảng kêu to, tay đoạt lấy văn kiện, mở to mắt hướng đến chỗ ghi nợ, tâm tình trầm xuống, xoay người hỏi ông Hạ, "Cha, chuyện này là thế nào? Làm sao cha lại thiếu nhiều tiền như vậy?"
"Cha. . . . . . ."
"Có trả hay không." Người đàn ông bực mình đem đống giấy nợ đến trước mặt Hạ Ngưng Âm quát: "Mấy ngày trước cha cô tới chỗ chúng tôi đánh bạc, mượn sòng bạc năm trăm vạn, đây là chứng cớ, hôm nay là hạn chót."
"Anh nói láo, ba tôi không có tới chỗ ông đánh bạc, anh nói bậy!" Hạ Ngưng Âm càng nghe cảm thấy càng kỳ lạ, tức giận phản bác.
Từ trước đến giờ ba cô luôn là người sống an phận, ghét bài bạc, đời nào thiều nhiều tiền một lúc như vậy, nên cô dám bảo đảm những gì lời cô là sự thật.
"ŧıểυ Âm, cha không có đánh bài, là bọn họ hãm hại cha!" Ông Hạ chính trực nói, rồi đem mọi chuyện kể lại cặn kẽ.
Thì ra là ông Hạ nhận được cuộc điện thoại từ đồng nghiệp, liền vội vàng bỏ đi, do cha của bác Lâm ngã bệnh đang nằm viện, ban dang doc truyen dien dan le quy don tình huống không mấy khả quan, tâm tình của bác Lâm rất khổ sở nên muốn ông Hạ đi uống rượu giải sầu, ông Hạ vì lo lắng cho bạn mình nên mới đi an ủi bác Lâm.
Bọn họ tình nghĩa bao năm nay, bác Lâm rất hay chăm sóc ông Hạ , ông Hạ cùng bác Lâm uống rượu, uống đến say mèm, khi tỉnh lại liền phát hiện bản văn kiện này, ông cũng không rõ là chuyện gì?
Hạ Ngưng Âm nghe xong, phản ứng rất nhanh, giật bản văn kiện xem phía trên ghi rõ ràng người thay mặt gánh số nợ là tên cha của cô, trên văn bản còn còn ghi rõ người gánh nợ không trả thay sẽ có hậu quả khôn lường.
Sau khi xem xong, hồn bay phách lạc thẩn thờ trả giấy nợ cho người đàn ông kia, nóng nảy nói: "Cha, cha bị người ta lừa rồi!"
". . . . . ."
Hạ Ngưng Âm bình tĩnh lại, nhướng mắt tới người đàn ông, "Anh cũng thấy đấy, chúng tôi không phải là người anh cần tìm, oan có đầu, nợ có chủ, chúng tôi cũng là người bị lừa vì vậy anh có thể thả chúng tôi đi chưa?."