Trải qua tìm hiểu một phen, Hạ Ngưng Âm hiểu hơn về người nhà anh, chính là em trai anh Tư Cách Hàn vừa lên cấp ba và ba anh Tư Tích Chương người đã tự động về hưu bỏ lại tập đoàn Tư thị khổng lồ cho anh, về phần mẹ anh, Tư Khảm Hàn không nói.
Ngược lại, ba anh Tư Tích Chương lạnh nhạt kể cho Hạ Ngưng Âm, thì ra mẹ Tư Khảm Hàn bởi vì gặp sự cố đã mất tám năm trước, khi Tư Tích Chương nói với cô những lời này, cô có thể cảm nhận được bắp thịt Tư Khảm Hàn ngồi bên cạnh căng thẳng cực độ, Hạ Ngưng Âm có chút không hiểu.
Thái độ của họ đối với cô rất tốt, giống như là gặp được cô mọi người rất vui, mặc dù không thấy cười, nhưng cô có thể cảm nhận được, điều này khiến cô rất nhanh buông xuống lo lắng cùng khẩn trương.
Nhìn Tư Khảm Hàn, Hạ Ngưng Âm đụng đụng vai anh, bởi vì có Tư Tích Chương ở đây, nên cô ít nhiều có chút e lệ, lại sợ để lại cho người ta ấn tượng không tốt, không dám dựa vào Tư Khảm Hàn quá gần, nhớ tới lời nói của anh ngày hôm qua, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Tư Khảm Hàn, ngày hôm qua anh nói giải thích với em không phải chính là dẫn em về nhà anh chứ?”
“Không phải em muốn hiểu rõ hia đình anh sao?” Tư Khảm Hàn bĩu môi.
“Vậy sao không nói trước cho em một tiếng hả? Làm em không có chuẩn bị tâm lý, như bây giờ, thật là thất lễ.” Hạ Ngưng Âm tiếp tục bên tai anh nghiến răng.
Tư Khảm Hàn khinh thường nhìn cô, ánh mắt lồ lộ không tin tưởng, “Nói cho em, em cảm thấy mình sẽ không nhân cơ hội bỏ chạy?”
“Ay ya. . . . . .” Nhớ tới biểu hiện vừa rồi trên xe, da đầu Hạ Ngưng Âm tê dại, người đàn ông này thật sự là con giun trong bụng cô à, chỉ là khóe miệng lại không che giấu được cười ngọt ngào, anh đưa cô tới gặp người nhà anh, là cô không nghĩ tới, dù sao, bọn họ mới qua lại không lâu, Tư Khảm Hàn thật là còn trẻ như vậy, mới trưởng thành chưa lâu, nhanh như vậy đã gặp phụ huynh rồi, ngẫm lại, Hạ Ngưng Âm cảm thấy một hồi rét lạnh, mẹ ơi, có phải anh ở trong bụng mẹ ăn quá nhiều thuốc thúc đẻ không, bộ dáng có chỗ nào giống nam sinh 19 tuổi chứ.
“Có điều, ai nói hôm nay mục đích của anh chỉ có như vậy?” Tư Khảm Hàn cười bí hiểm, tầm mắt rời khỏi người Hạ Ngưng Âm, nhìn đến Tư Tích Chương vừa không yên lòng nói chuyện với Tư Cách Hàn vừa len lén nhìn anh nói chuyện với Hạ Ngưng Âm, “Ba, cầm lịch ra đây, con có việc muốn nói với ba.”
“Được.” Nam nhân trưởng thành nghe được lời của con, không nói hai lời liền xoay người đi lên lầu, bạn nhỏ chống cằm, nheo mắt lại đăm chiêu nhìn Tư Khảm Hàn, lạnh nhạt nói ra lời không hợp với tuổi của hắn: “Anh, anh mới lớn có nhiêu? Không vội chứ?”
Hạ Ngưng Âm khó hiểu, nghe không hiểu ý Tư Cách Hàn, không khỏi hỏi: “Anh gấp cái gì? Em nghe không hiểu.”
Tư Khảm Hàn ý vị sâu xa nhìn cô một cái, “Lát nữa em sẽ biết thôi.”
Bị sóng mắt anh dao động nhìn đến không tự nhiên, Hạ Ngưng Âm cách xa Tư Khảm Hàn một bước, khinh thường hừ một tiếng, “Không nói thì thôi, ai mà thèm?!”
Tư Cách Hàn nhìn chăm chú Hạ Ngưng Âm, nhàn nhạt cười nhạo, “Anh, chị dâu nhỏ có vẻ không thông minh.”
“Ừ, rất đần.” Tư Khảm Hàn tỉnh bơ phớt lờ nhún nhún vai, đùa cợt nhìn Hạ Ngưng Âm đỏ mặt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tư Tích Chương, cùng ông nghiên cứu lịch, “Thế nào? Có ngày thích hợp không? Con muốn làm nhanh hết mức có thể.”
“Gấp vậy sao?” Đáy mắt Tư Tích Chương cao hứng đùa cợt, “Ta cũng không có ép con nhé.”
“Nhanh một chút, bớt chuyện, con thích tốc chiến tốc thắng.” Tư Khảm Hàn có chút bất đắc dĩ, anh chỉ sợ Hạ Ngưng Âm suy nghĩ lung tung, hơn nữa, anh cũng có ý này, sau khi quyết định, giữa hai người cũng sẽ tăng thêm cảm giác an toàn, sẽ không lúc nào cũng nghĩ lung tung nữa, mấy ngày nay, anh không có tâm trí làm việc, năng suất làm việc giảm xuống rất nhiều, vì để tránh cho chuyện như vậy lại xảy ra, anh cảm thấy làm như vậy không còn gì tốt hơn, nếu sớm hay muộn đều phải làm, không bằng làm sớm một chút, tốn ít sức lại bớt lo.
Ý gì vậy? Hạ Ngưng Âm ngồi trật tự một bên, trong đầu mờ mịt, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của bọn họ, lại không thể bất lịch sự bừa bãi cắt lời bọn họ, chỉ có thể ngồi một bên duy trì rối rắm.
“Chị dâu, đi thôi, dạy em làm bài tập.” Tư Khảm Hàn chỉ thị, Tư Cách Hàn đặt báo tài chính và kinh tế xuống, đi lên lầu.
“Bài tập gì?” Hạ Ngưng Âm đành phải theo sau, giây trước còn bị hắn mắng đần, giây sau lại muốn cô dạy, Hạ Ngưng Âm thật không hiểu tư duy logic của người nhà Tư Khảm Hàn nữa.
“Đây.” Tư Cách Hàn vứt cho cô một tờ đề, “Mấy cái đề mục lớn đó, chị xem giúp em, xem hiểu thì nói cho em biết.” Nói xong liền cầm máy tính xách tay đến bên cạnh, xem hoạt hình.
Hạ Ngưng Âm lặng câm, nhưng lại xấu hổ không dám cự tuyệt, nửa giờ trôi qua, Hạ Ngưng Âm vò đầu bứt tai, mẹ ơi, ai tới cứu cô đi?! Đề nhiều như vậy, cô không hiểu một cái nào, nhìn cậu bé xinh đẹp tuyệt trần đang xem hoạt hình, Hạ Ngưng Âm muốn nói lại thôi.
Tư Cách Hàn nhìn đồng hồ, tắt máy tính, xoay người, “Chị dâu nhỏ, đi thôi.”
“Ơ? Đi đâu?” Hạ Ngưng Âm không hiểu tại sao, chỉ chỉ bài thi, “Chị vẫn chưa nghĩ ra.”
“Em biết rõ, căn bản em cũng không kỳ vọng chị có thể nghĩ ra được.” Tư Cách Hàn cười mê người, “Em chỉ là muốn xem chị dâu tương lai ngốc bao nhiêu mà thôi.”
Nghe vậy, Hạ Ngưng Âm xấu hổ muốn độn thổ, đi xuống lầu, Tư Khảm Hàn và Tư Tích Chương đang ở bàn ăn đợi bọn họ.
Lúc ăn cơm, Tư Tích Chương như bừng tỉnh đại ngộ mở đầu câu chuyện, “ŧıểυ Âm à, sao không đưa ông thông gia tới đây cùng ăn cơm? Cũng tiện để chúng ta thượng lượng một số chuyện nho nhỏ.”
Tư Tích Chương vừa dứt lời, Hạ Ngưng Âm thiếu chút nữa cười sặc sụa, vì không để mình thất lễ, vội vàng che miệng lại, kìm nén đến mắt cũng hồng hồng, nhìn có chút đáng thương, ông thông gia? Cô với Tư Khảm Hàn vẫn chưa tới bước ấy mà?
Ánh mắt trách cứ nhìn Tư Tích Chương, Tư Khảm Hàn vuốt lưng cho Hạ Ngưng Âm, “Tìm ngày chúng ta qua đó không phải được rồi sao?”
“Ừ, cũng tốt.” Tư Tích Chương gật đầu một cái.
“Cái gì?!” Buông tay che miệng ra, Hạ Ngưng Âm cả kinh, trừng mắt nhìn Tư Khảm Hàn, cô vẫn chưa đề cập chuyện Tư Khảm Hàn với ba, anh đi tìm ba cô làm gì? “Anh tới nhà em làm gì?”
“Cái gì?!” Lần này, Hạ Ngưng Âm triệt để rống giận, kinh ngạc quá mức đã lấn át niềm vui trong cô, “Hạ cái gì sính?”
“Chính là cái ý nghĩ trong lòng em đấy.” Tư Khảm Hàn yên lặng ăn đồ ăn trước mặt Hạ Ngưng Âm, nhíu mày, lại nhàn nhạt hỏi: “Ngày mồng 6 tháng sau anh quyết định kết hôn, vừa vặn khuyết vị trí cô dâu, em có muốn bổ sung vào không?” Ngữ khí tựa như nói thời tiết hôm nay thật tốt vậy.
Hạ Ngưng Âm chợt ngẩn ra, tim đập nhanh, nhìn Tư Khảm Hàn vẫn tao nhã như cũ ngồi ăn cơm, nhìn gần, có thể thấy rất rõ gương mặt tuấn tú của anh ửng đỏ, tay bưng bát cũng có chút cứng ngắc khiến cô cảm thấy xa lạ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Âm đóng đóng mở mở, sự việc đến quá đột ngột, cô căn bản một chút cũng chưa chuẩn bị tâm lý, “Em. . . . . . Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa. . . . . . Không phải anh mới 19 tuổi sao? Sao phải vội như vậy?”
“Chúng ta kết hôn là chuyện sớm hay muộn, sớm một chút không phải tốt hơn sao? Hay là em vốn dĩ không tính gả cho anh?” Tư Khảm Hàn đặt đũa xuống, liếc nhìn hai người kia, giọng điệu mặc dù là chất vấn, nhưng cũng có mất mát mà anh không phát hiện ra, ánh mắt cũng ảm đạm đi rất nhiều.
“Anh?!” Hạ Ngưng Âm nghĩ tới muốn ở chung một chỗ với anh, nhưng vẫn chưa nghĩ tới chuyện lâu dài, lời nói này của anh cảm giác như chuyện kết hôn với anh là chuyện không có khả năng thay đổi, anh nhận định cô cũng như vậy.
Đè nén trái tim đập loạn, Hạ Ngưng Âm cực kỳ khẩn trương, không dám nhìn mặt người khác đang xem hai người diễn trò, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, “Nhưng. . . . . . , chúng ta còn trẻ như vậy, muộn một chút cũng được mà, không cần phải gấp như vậy đâu.”
Tư Khảm Hàn cho là cô ghét bỏ anh quá trẻ, thái độ hời hợt, khiến cô không có cảm giác an toàn, “Chúng ta cũng đã trưởng thành, anh cũng vậy tin tưởng anh có đủ khả năng đảm đương, anh có thể chịu trách nhiệm về chúng ta, hơn nữa, anh tin tưởng, năng lực của anh như thế nào em biết rõ, anh sẽ không đem chuyện như vậy ra để nói giỡn, Tư gia chúng ta, cả đời chỉ có thể cưới một vợ, không được ly hôn.”
“Hả?!” Hạ Ngưng Âm kinh ngạc nhìn Tư Tích Chương, thảo nào dựa vào điều kiện của Tư Tích Chương, ông còn trẻ như vậy cũng không tái hôn, Tư Khảm Hàn không vui nheo mắt lại nguy hiểm nhìn cô, “Em như vậy là có ý gì? Không được ly hôn, em có vẻ như thật đáng tiếc? Hả?”
“Không có!” Hạ Ngưng Âm vội vàng lắc đầu, vui vẻ ùn ùn ập tới, cái miệng nhỏ không khống chế được nâng lên, “Cái đó, anh để cho em suy nghĩ một chút nha.”
“Được thôi.” Tư Khảm Hàn gật đầu một cái, giây sau lại nói, “Dù cho em muốn hay không thì ngày 6 tháng sau anh vẫn phải kết hôn, cô dâu chỉ có thể là em, anh không có ý kiến gì.”
Xem như Hạ Ngưng Âm hết chỗ nói rồi, vui sướиɠ giảm xuống một chút, khóe miệng giật giật, ý là không phải chuyện của cô à? Chỉ cần lúc đó cô đến tham dự thôi hả? Đây là hôn nhân kiểu gì vậy? Ngay cả cầu hôn cũng không có chứ đừng nói cái gì mà nhẫn với hoa tươi, rồi quỳ xuống nữa.
Nghĩ một chút lại cảm thấy cực kỳ bất phẫn, thái độ đó của anh là thế nào, Hạ Ngưng Âm bĩu môi, nhưng mà, ai kêu cô yêu anh? Coi như thái độ của anh khác người bình thường, song, cô vẫn có thể cảm thấy anh nghiêm túc, không giống như chỉ nói suông mà thôi.
“Vậy cũng tốt, đợi một chút chúng ta đi hạ sính.” Nhìn thấy Hạ Ngưng Âm thỏa hiệp, khóe miệng Tư Khảm Hàn không kìm được nhếch lên, rất nhanh, lại che giấu mím chặt môi, chỉ là, đáy mắt vẫn mỉm cười như cũ.
Trong quá trình này, Tư Khảm Hàn ra ngoài một chút, gọi một cuộc điện thoại.
“Huân, thay tôi tra một người, tôi nghĩ, tám năm nay, có lẽ, chúng ta đã bỏ qua hắn.”
“Ừm.” Hòa Huân Thức lên tiếng trả lời, “Là ai?”
“Tôi có tài liệu của hắn, đợi một lát tôi gửi cho anh, mấy ngày nay anh giúp tôi trông chừng Nhã Tư, nhớ rõ phải cẩn thận một chút, lão hồ ly Lam Trung ấy cực kỳ giảo hoạt.” Nói xong, nhìn mấy người bên kia, lại nói: “Còn nữa, hôn lễ cụ thể định vào ngày sáu tháng sau, thông báo cho một vài người khác.”
“Xác định rồi?” Từ trước đến nay Hòa Huân Thức đều không nhiều lời, nhàn nhạt nói: “Chúc mừng!” Dừng một chút, Hòa Huân Thức lại nói: “Gần đây Lam Trung cực kỳ điên cuồng, âm thầm lấy lòng phía đối tác cạnh tranh, có điều, phát hiện được sớm, tôi đã giải quyết rồi, nhưng là tôi sợ hắn ghi hận trong lòng, sẽ có ý nghĩ xấu, anh gần đây cũng cẩn thận một chút, tôi sẽ phái một số người tới bảo vệ mấy người các anh.”
“Ừ, cám ơn, gần đây khá bận, anh thay tôi xử lý một chút.” Nói xong, Tư Khảm hàn liền tắt điện thoại, gương mặt tuấn tú có chút không tự nhiên, số lần anh nói hai từ cám ơn này không nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, mặc kệ ba con kia, Hạ Ngưng Âm chạy về nhà gặp ba cô, ba Hạ tự nhiên rất vui, đã rất lâu rồi chưa gặp con gái, nhớ nó là điều đương nhiên, hàn huyên rất lâu, Hạ Ngưng Âm ấp úng một lúc mới nói trọng điểm với ba.
“Cái gì?” Ba Hạ cau mày, không đồng ý nói: “Các con mới ở chung một chỗ chưa lâu, tình cảm lại chưa ổn định, sao có thể làm liều như vậy? Kết hôn không phải là trò đùa, là việc lớn liên quan đến cả đời người, sao có thể tùy tiện như thế?”
“Ba, con thật sự thích anh ấy, cũng muốn ở cùng anh ấy, anh ấy, thật sự tốt vô cùng, chờ ba nhìn thấy sẽ biết liền à.” Hạ Ngưng Âm không nghe theo níu ống tay áo ba Hạ, cô biết cái quyết định này có hơi hấp tấp, cũng có chút lo lắng, nhưng cô lại không hối hận đáp ứng Tư Khảm Hàn, giống như Tư Khảm Hàn đã nói, nếu đã quyết định sống cùng nhau, kết hôn sớm một chút cũng là chuyện tốt.
Hạ Ngưng Âm vừa nói xong, chuông cửa chợt vang lên, không đợi ba Hạ mở miệng, Hạ Ngưng Âm chạy tới mở cửa, là mấy người Tư Khảm Hàn.
“Mọi người?” Thấy hai người đi vào trong nhà, ba Hạ giật mình, cả đời này ông cũng chưa từng gặp qua người đàn ông nào dáng dấp tốt như vậy, lời nói cử chỉ của bọn họ tràn ngập tao nhã cùng quý khí, không giống như trong tưởng tượng của ông mấy người nhà giàu chỉ biết nhìn người bằng nửa con mắt, trong lúc này không biết phải làm thế nào.
Hạ Ngưng Âm gọi ba Hạ đang thất thần quay trở lại, mặt ba Hạ ửng đỏ, “Mời hai vị ngồi.”
“Không cần khách sáo, về sau là người một nhà rồi.” Tư Tích Chương sang sảng cười lớn.
“Ba.” Tư Khảm Hàn trực tiếp hơn, không vui nhìn Hạ Ngưng Âm đang bị sặc nước, tiếp lời, ánh mắt thành khẩn nói: “Hôm nay thật ra là tới cầu hôn, hi vọng ba có thể tác thành cho chúng con, con sẽ đối xử thật tốt với ŧıểυ Âm, yêu cô ấy trọn đời trọn kiếp.”
Trái tim Hạ Ngưng Âm như được rót mật, quả thật không dám tin nhìn Tư Khảm Hàn, cái người Tư Khảm Hàn vừa nói chuyện với giọng điệu cung kính đứng đắn ấy cô chưa từng thấy qua, còn nữa, anh từ khi nào thì bắt đầu gọi cô là ŧıểυ Âm? Sao cô không biết nhỉ?
“A. . . . . .” Ba Hạ nghẹn lời, nhìn gương mặt tuấn tú thành khẩn ngay trước mặt nhứng lời thoại đã chuẩn bị để từ chối đều biến đi đâu mất, ông nhìn ra được Tư Khảm Hàn cực kỳ ưu tú, có của cải có tài có diện mạo, lại còn rất chững chạc, người như vậy, có thể để mắt tới Hạ Ngưng Âm, ông biết là con gái ông như vậy là được hời rồi, đâu còn lời nào để mà từ chối chứ? Con gái mình có thể gả vào nhà tốt, ông cũng vui vẻ.
Đuôi mắt hiện lên ý cười, ba Hạ cười cười, “Nói gì vậy chứ? ŧıểυ Âm có thể gả cho một nhà tốt như con, là phúc của con bé.”
“Ha ha, ông thông gia cứ nói đùa, ŧıểυ Âm cực kỳ ưu tú nha, tôi thật sự rất vui.” Tư Tích Chương vừa nghe, càng thêm vui mừng nhướng mày, “Vậy. ông thông gia, chúng ta bàn bạc một chút chi tiết trong hôn lễ đi.”
“Này, thì ra anh cũng có thể nói chuyện dễ nghe như vậy à?” Bỏ lại hai ông lão đang nhiệt tình thảo luận, Hạ Ngưng Âm ngồi xuống bên cạnh Tư Khảm Hàn, “Vậy có thể nói lại một chút lời nói dễ nghe vừa nãy không?”
Tư Khảm Hàn lườm Hạ Ngưng Âm một cái, “Nếu như anh không nói như vậy lừa ba em, em cảm thấy ông có thể nhanh như vậy gả em cho anh sao?”
Hạ Ngưng Âm giật giật khóe miệng, bất mãn trừng mắt xem tin tức về Tư Khảm Hàn trên di dộng đang mở, qua lại lâu như vậy, cũng chưa từng nghe một câu ngon ngọt từ miệng Tư Khảm Hàn, hôm nay có nɠɵạı lệ, vốn định nhân cơ hội muốn anh nói nhiều hơn vài câu, xem ra, cô tính sai rồi.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chuyến.” Tư Khảm Hàn đứng lên, đi ra cửa, ném lại một câu.
“Đi đâu?” Hạ Ngưng Âm theo sau, “Bộ dạng chúng ta như vậy cũng đi được sao?”
“Có được hay không em cứ đi theo không phải là biết rồi sao?” Tư Khảm Hàn không nói rõ, nhìn thấy nữ nhân mặt sầm sì bên cạnh, bĩu môi miễn cưỡng giải thích: “Những chuyện này anh không hiểu, để cho người đi trước làm là tốt rồi, còn nữa, có thể có một cơ hội như vậy, bọn họ cũng rất vui vẻ, một khi đã như vậy, chúng ta cũng làm một chút chuyện của chúng ta đi.”
“Chuyện gì?” Nghe anh nói như vậy, cảm thấy cũng có lý, Hạ Ngưng Âm đi lên, cực kì tự nhiên dắt tay Tư Khảm Hàn, khoảnh khắc này trái tim Tư Khảm Hàn đập lỡ một nhịp, cúi đầu có vẻ đăm chiêu nhìn những ngón tay đan vào nhau, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“Rất nhanh em sẽ biết thôi.” Tư Khảm Hàn lắc đầu, ánh mắt lóe sáng, tươi cười có chút trẻ con, khiến cho người ta cảm thấy có chút như em trai anh Tư Cách Hàn, nhưng so ra, Tư Khảm Hàn có phần kín kẽ và thành thục hơn, Hạ Ngưng Âm không khỏi ngây người.
Đầu tiên, Tư Khảm Hàn đưa cô tới cửa hàng đá quý lấy một vật, tiếp theo đưa cô đến khu vui chơi, Hạ Ngưng Âm ù ù cạc cạc đi theo anh, nhưng trong lòng vẫn rất vui, lần này, hình như là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài chơi, đây có được coi là hẹn hò không?
Khu vui chơi rất nhiều người, Tư Khảm Hàn dắt tay bé nhỏ của cô, đi vào trong cabin Vòng Quay Mặt Trời, bên trong sớm đã để một bó hoa, Hạ Ngưng Âm ngạc nhiên mở to hai mắt, không thể tin nhìn Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn xoay mặt, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, ngồi ở một bên không nói gì, tim Hạ Ngưng Âm đập nhanh, một tiếng hai tiếng, tiếng tim đập không đếm được nữa, khi bọn họ đi lên đỉnh vòng quay thì Tư Khảm Hàn đột nhiên đứng lên, động tác cứng ngắc ôm lấy bó hoa, móc ra cái hộp, một chân quỳ xuống đất, cầm tay Hạ Ngưng Âm thật cẩn thận nhìn, đưa bó hoa ra trước, “A, Hạ Ngưng Âm, gả cho anh nhé.”
“Anh, em. . . . . .” Hạ Ngưng Âm cắn môi dưới, trong lòng kích động không thôi, cô hiểu rõ Tư Khảm Hàn, anh không giống như biết làm những việc như thế này, mà cô cũng không hi vọng anh làm như vậy, trước kia lúc xem phim cảm thấy làm như vậy quá khác người, nhưng hiện tại, cô không ngại khác người một phen, sống mũi cô chợt cay cay là sao?
Bàn tay cầm hoa dùng sức, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Âm, “Em. . . . . .”
Nhìn thấy Tư Khảm Hàn căng thẳng như vậy, Hạ Ngưng Âm bật cười, hiếm khi thấy được bộ dáng Tư Khảm Hàn như vậy, cô cũng nên thỏa mãn, “Được, em nhận.” Nói xong nhận hoa trong tay Tư Khảm Hàn, ôm lấy eo anh, mới phát hiện bắp thịt của Tư Khảm Hàn căng cứng, trong lòng cười trộm.
“Đợi chút.” Tư Khảm Hàn nhẹ nhẹ đẩy Hạ Ngưng Âm ra, mở hộp ra, lấy vật bên trong ra lồng vào ngón áp út của cô nghiêm túc nhìn cô, “Hạ Ngưng Âm, đầu tiên anh sẽ nói rõ một chút, nếu em đón nhận chiếc nhận này, thì sau này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng không được thay lòng đổi dạ, Hạ Ngưng Âm- - em chỉ có thể là cô gái của anh Tư Khảm Hàn, em hiểu chưa?”
“Vâng!” Hạ Ngưng Âm đáp lại cực kỳ vang dội, cười tới cong chân mày, dí dỏm nhìn anh, “Em có thể lý giải là, cả đời này Tư Khảm Hàn- - anh là người đàn ông của em đúng không?”
Đeo chiếc nhẫn vào tay Hạ Ngưng Âm, Tư Khảm Hàn gật đầu cười một cái, còn nói: “Em có thể lý giải là- -sau này, cho phép em cả đời tung hoành ngang dọc trong thế giới của anh.”
“Woa!” Ánh mắt Hạ Ngưng Âm sáng lên, le lưỡi, “Cái này xem như là cam kết nhỉ?”
“Em thích chứ.” Tư Khảm Hàn tiếp tục gật đầu, lại nhíu nhíu mày, “Em có thấy lãng mạn không?”
“Hả?” Hạ Ngưng Âm đỏ bừng cả mặt, gật đầu một cái, có điều bình thường thì ai người ta lại hỏi như vậy chứ, khó hiểu hỏi lại: “Sao anh hỏi như vậy?”
Tư Khảm Hàn thở phào nhẹ nhõm, mặt nhăn mày nhó càng ngiêm trọng, “Bách nói, lời nói cầu hôn phải lãng mạn thì con gái nhà người ta mới chịu nhận lời, những thứ này là hắn dạy anh.” Anh có chút mất tự nhiên, “Có điều, anh không thích như vậy, cuộc sống của chúng ta về sau, đường đi còn rất dài, không cần thiết phải làm mấy cái này để củng cố tình cảm nhé?”
“Ặc. . . . . .” Hạ Ngưng Âm gật đầu một cái, cảm thấy anh nói cũng đúng, cô cũng không còn lời nào để nói, hiện tại cô thậm chí còn cảm thấy Tư Khảm Hàn có chút đáng yêu, đặc biệt là suy nghĩ của anh cách rất xa so với bạn bè cùng trang lứa, cô bắt đầu chờ mong cuộc sống sau này mỗi ngày có Tư Khảm Hàn ở bên.
“Thế nào? Hài lòng không?” Hạ Khê Bách đứng quan sát Hạ Ngưng Âm thử váy cưới tinh tế đoan trang trước gương.
Tư Khảm Hàn tự thay một bộ vest màu đen từ trong phòng đi ra, thấy Hạ Ngưng Âm nói cười tự nhiên, ánh mắt chớp chớp trái tim đập lỡ một nhịp.
“Hàn, thấy thế nào? Tay nghề của ta không tệ chứ?” Bổ nhào tới bắt gặp Tư Khảm Hàn đang thất thần, Hạ Khê Bách dương dương đắc ý cười, nói xong, tầm mắt nhìn đến Tư Khảm Hàn đang chỉnh lại trang sức trên đầu Hạ Ngưng Âm, hai người đứng chung một chỗ thật rất xứng đôi, hài lòng cười cười, “Ừm, không tệ, rất xứng đôi.”
Tư Khảm Hàn nghiêm túc vén tóc giúp cô, Hạ Ngưng Âm hơi mất tự nhiên, ngoảnh mặt đi, một lát sau, Tư Khảm Hàn mới nói: ‘Được rồi.” Quay đầu nói với Hạ Khê Bách: “Bách, quyết định lấy mấy bộ này, cậu về trước đi nhé.”
Sau khi Hạ Khê Bách đi, Tư Khảm Hàn lái xe đưa Hạ Ngưng Âm trở về, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Âm lúc trắng lúc xanh, trên mặt tràn đầy lo lắng, tấp xe vào lề đường, “Em sao vậy? Đau ở đâu à?”
Hạ Ngưng Âm lắc đầu một cái, miệng nhỏ nhắn trắng bệch, cười an ủi Tư Khảm Hàn, “Đột nhiên em thấy tức ngực, giống như. . . . . . Cảm giác giống như khó thở, bây giờ thì đỡ nhiều rồi.”
Trong lòng Tư Khảm Hàn chấn động, bàn tay siết lên cửa xe tới trắng bệch, “Có muốn đi bệnh viện khám một chút không?”
“Không cần, bây giờ không sao rồi.” Hạ Ngưng Âm dừng lại cảm nhận một chút, cái loại cảm giác đau đến tan lòng nát dạ đã đi xa, sắc mặt cũng khá hơn một chút.
Lúc này Tư Khảm Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, đưa Hạ Ngưng Âm về nhà, rót cho cô cốc nước, nhớ tới chuyện vừa rồi, gương mặt tuấn tú chợt hốt hoảng, “ŧıểυ Âm, hai ngày nay nếu không có việc gì thì em cứ ở nhà, không được đi đâu hết, nhớ chưa?”
“Tại sao?” Hạ Ngưng Âm không hiểu.
“Em. . . . . . Mấy ngày nay sức khỏe em không tốt, thời tiết bây giờ lại lạnh, ra ngoài rất dễ bị cảm cúm.” Tư Khảm Hàn ấp ấp úng úng nói dối lý do tương đối hợp lý.
“Được rồi.” Thấy Tư Khảm Hàn lo lắng, Hạ Ngưng Âm thấy cũng đúng, hơn nữa cô cũng không có việc gì, không ra ngoài cũng không sao.
Trước hôn lễ một ngày, ba Hạ ra ngoài từ sớm chuẩn bị công việc liên quan đến hôn lễ, Hạ Ngưng Âm đang ăn bữa trưa, đột nhiên, loại cảm giác khó thở lại ập tới, cảm giác này mấy ngày nay đều xuất hiện mỗi ngày một lần, Hạ Ngưng Âm có chút lo lắng, chẳng lẽ cô bị bệnh gì, nghĩ như vậy, cảm giác lo lắng càng tăng thêm, Hạ Ngưng Âm đứng ngồi không yên, vốn định gọi điện thoại cho Tư Khảm Hàn, nhưng nhớ tới mấy hôm nay vừa bận rộn việc công ty vừa tất bật chuẩn bị hôn lễ, rất bận rộn, cho nên liền bỏ đi cái ý định này, thay một bộ quần áo rồi ra ngoài.
Cô muốn tới bệnh viện gần đây khám một chút, mặc dù sắp kết hôn không nên đi bệnh biện, nhưng cô không thể chịu được nữa, mấy hôm nay thật sự rất sợ, ngồi lên taxi, Hạ Ngưng Âm chìm trong suy nghĩ của bản thân, không hề phát hiện tài xế có gì bất thường, đột nhiên, tài xế quay mặt sang, một tay duỗi ra phía sau, dùng một cái khăn bịt mũi Hạ Ngưng Âm, Hạ Ngưng Âm không kịp phản ứng, chưa tới nửa giây liền té xỉu.
Tác giả có lời muốn nói: toàn văn sắp kết thúc, mọi người hi vọng khả năng ngược là bao nhiêu, chỉ có mấy ngàn chữ thôi, ŧıểυ Tư viết kết thúc hơi vội một chút, khiến nhiều người mong chờ những chuyện sau hôn lễ thất vọng rồi, vì thế, ŧıểυ Tư ở nơi này nói một câu, thật xin lỗi mọi người!
ŧıểυ Tư gần đây rất bận, sắp tới phải thi cuối kỳ, vốn nghĩ muốn dừng một thời gian, nhưng lại sợ mọi người không có kiên nhẫn chờ đợi, nên đành viết trước kết thúc.
Mặc dù ŧıểυ Tư lần đầu viết truyện, cũng không coi là tốt, nhưng vẫn có độc giả ủng hộ, cảm ơn đã nhiệt tình ủng hộ ŧıểυ Tư, vì thế, ŧıểυ Tư lại một lần nữa nói lời xin lỗi mọi người, thật xin lỗi.
Được rồi, nhiều lời vô nghĩa, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, cám ơn!