Chương 106
Đều là tại anh trước đây không suy nghĩ cẩn thận, cũng không lo lắng chu toàn, không nghĩ tới những việc giống như bây giờ, lúc ấy anh chỉ tùy tiện cho cô một chức vụ, không nghĩ nhiều như vậy.
Nhớ tới lúc sáng anh nói phải bồi thường cho cô, lúc ấy sắc mặt của cô rất lạnh lùng, hơi khinh thường anh, có lẽ lúc đó tâm trạng của cô rất buồn, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ bày ra vẻ mặt như vậy.
Tan tầm về, Tư Khảm Hàn đi đến văn phòng Hạ Ngưng Âm, đẩy cửa ra, rồi đi vào.
Nhìn thấy Tư Khảm Hàn đích thân đến đây, Hạ Ngưng Âm cảm thấy sợ, từ ghế đứng lên, cung kính chào hỏi: "Tư tổng, chào anh."
"Ừ." Tư Khảm Hàn cười nhợt nhạt, thản nhiên nói, tuy rằng Hạ Ngưng Âm chào hỏi như vậy đã một thời gian, nhưng anh cảm thấy không quen. Tuy vậy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giống như đối đãi với đối thủ của mình, "Ra về sớm một chút, hiện tại khối lượng công việc không nhiều lắm, hơn nữa có một số người còn muốn đi học."
"Được, tôi đã biết." Hạ Ngưng Âm gật đầu.
Ở chung cùng Hạ Ngưng Âm khiến anh luôn luôn cảm thấy thoải mái, nhưng hiện tại xung quanh vô cùng yên lặng, Tư Khảm Hàn không thích, anh muốn khi cô có chuyện gì thì cứ bộc lộ ra ngoài, tranh luận cùng anh. Rốt cuộc Hạ Ngưng Âm không nói gì cả. Anh thích cô hoạt bát, sôi nổi, như vậy mới đúng là cô, xem ra anh thật sự phải nói chuyện với cô.
Tư Khảm Hàn thở dài,tự tìm ghế dựa rồi ngồi xuống, anh nhìn cô, nói: "Hạ Ngưng Âm, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Hạ Ngưng Âm nhíu mày, khó hiểu nhìn anh, cô không biết là trong lúc này bọn họ còn có gì muốn nói, cô tưởng mấy ngày trước bọn họ đã nói với nhau hết rồi. Cô không biết là có phải có chuyện gì cần thiết hay không, hơn nữa, hiện tại cô không nghĩ nói chuyện cùng anh trong căn phòng này.
Tư Khảm Hàn nói chuyện cùng Hạ Ngưng Âm, có thói quen không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra mục đích: "Thực xin lỗi, hôm trước là tôi xử sự không đúng, nên mới có nhiều người không tốt với cô, còn có những lời đồn đãi không hay, tôi sẽ giải thích cho họ hiểu."
Hạ Ngưng Âm nhìn anh với đôi mắt lạnh lùng, không giận hờn gì, lạnh giọng nói: "Chuyện đó đã qua rồi, tôi không muốn lặp lại nữa, vì vậy anh không cần giải thích gì cả."
"Tôi biết, tôi chỉ muốn thể hiện một chút thành ý của tôi với cô thôi." Tư Khảm Hàn nở nụ cười ấm áp, ngăn cản những suy nghĩ của cô, ánh mắt dịu dàng nói: "Cô không cần phải bận tâm những lời nói đó, tôi sẽ giải thích, khi đó họ sẽ không nói được gì nữa, có được không?”
Hạ Ngưng Âm không nói lời nào, Tư Khảm Hàn xem như cô đồng ý, "Tôi biết cô khinh thường sự bồi thường này của tôi, cho nên tôi sẽ không nói nhiều, hôm nay muốn nói với cô như vậy thôi, nếu cô có gì bất mãn thì có thể trực tiếp nói với tôi, cô muốn như thế nào thì tôi sẽ làm như vậy, chỉ cần có thể làm được tôi sẽ làm đến cùng. Nhưng mà cô đừng dùng vẻ mặt lạnh lùng đó để nói chuyện với tôi có được không? Tôi hy vọng cô sẽ quay về với con người trước kia của mình."
“Con người trước kia của tôi?" Hạ Ngưng Âm mỉm cười mỉa mai, cô làm sao không nghĩ tới? Cô cũng muốn như vậy, nhưng mà rất khó.
"Đúng." Tư Khảm Hàn cười yếu ớt, đôi mắt nhìn cô, thể hiện sự vui vẻ, “ Cô không nhớ sao? Trước kia cô không suy nghĩ nhiều như bây giờ, tôi nói cái gì, cô đều làm cái đấy, cô cảm thấy không tốt thì trực tiếp từ chối, nếu tốt thì cô liền tán thành, thậm chí khi cô muốn tôi giúp cô nấu cơm, cô cũng nói thẳng, tôi cũng có thể tiếp tục thay cô nấu cơm."
Hạ Ngưng Âm run rẩy, cô cũng muốn mình giống như trước đây, không phải lo lắng gì cả, luôn tươi cười, cô. Dường như đã lâu rồi cô chưa ở cùng với anh.
Từ khi biết về việc hợp đồng sẽ ngắn đi, cô trở nên sợ hãi rụt rè trước anh, cô nghĩ mình không nên ở chung với anh, như vậy mới tốt.
Tư Khảm Hàn nghĩ đến những điểm tốt của cô, trước đây cô hay làm trò với anh, có phải anh cũng có cảm giác với cô, nhưng nhớ tới việc mình sắp đính hôn, anh liền gạt bỏ đi suy nghĩ ấy.
Cảm giác này thật khó chịu, ngực cô rất đau. Cô cố kìm né lại nhưng khi nhìn thấy anh thì lại nghiêm trọng hơn.
Tuy rằng những ngày gần đây Tư Khảm Hàn đối với cô cũng rất tốt, nhưng mà chính cô đã từng lĩnh ngộ trình độ trở mặt của anh, nên cô không biết rằng sau này anh có như vậy nữa không, lại vũ nhục cô một lần nữa.
Nếu là trước kia, khi cô nghe được anh nói những lời này, có lẽ không có cảm giác gì, nhưng mà hiện tại cô không thể chấp nhận nổi , chỉ cần tưởng tượng những lời nói này được anh nói ra, cô liền cảm thấy khó chịu, thậm chí là đau lòng.
Cho nên bởi vì sợ bị anh làm tổn thương, cô trở nên lạnh lùng hơn, không muốn đùa cợt với anh, cô cho rằng việc đó chẳng hề có ý nghĩa gì.
Kỳ thật cô cũng không dễ chịu, cô không thích bản thân như vậy, cả ngày căng thẳng thần kinh, ngủ lại không ngon, cô thật sự mệt muốn chết.
Làm thế nào để quay về lại con người trước kia của mình? Cũng tốt, cho dù anh phát hiện tâm tình của cô thì như thế nào? Phát hiện thì phát hiện, cũng lắm là cô rời đi.
Bản thân cô cũng rất mệt, hơn nữa, bây giờ mà rời đi thì sẽ để lại cho anh ấn tượng tốt về cô.
"Có được không?" Nhìn thấy Hạ Ngưng Âm cúi đầu không nói gì, Tư Khảm Hàn có chút khẩn trương , sợ cô sẽ không đáp ứng.
Hạ Ngưng Âm gật gật đầu, nói: "Được rồi, hơn nữa tôi cũng mệt mỏi rồi, cũng cần làm sáng tỏ mọi chuyện."
Tư Khảm Hàn nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nở nụ cười, " Thôi được rồi, nhưng mà tôi hy vọng nếu cô có gì không hài lòng thì cứ nói với tôi, tôi không muốn cô giận tôi, tôi không thích như vậy."
Tư Khảm Hàn vừa nói xong, Hạ Ngưng Âm cũng nói: "Tôi cũng không hy vọng anh nói chuyện của chúng ta trước mặt đồng nghiệp, tôi không thích. Hơn nữa, tôi không thích anh hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Lăng Tuyên, tôi nói lại lần nữa, tuy rằng tình cảm của chúng ta không được tốt lắm, và chúng ta chỉ ràng buộc với nhau bằng giao dịch, tôi hy vọng anh không cần ở trước mặt anh ấy nói hươu nói vượn."
“Thật sự cô nói rất thẳng thắn!" Tư Khảm Hàn nheo mắt lại, tìm tòi nghiên cứu cô, “Tôi cũng nhớ rõ tôi đã nói, tôi không hy vọng cô và hắn ta thân thiết quá, không phải sao?"
"Việc này tôi không thể đồng ý, tôi vẫn cho rằng, tôi có quyền kết bạn, mà quyền lợi này anh không có tư cách cướp đoạt, hơn nữa anh cũng không lý do ngăn cản tôi." Hai tay nắm chặt, Hạ Ngưng Âm nhìn thẳng anh, cô nói ra những suy nghĩ của mình, tuyệt đối không dây dưa.
Tư Khảm Hàn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô, thật lâu sau, lại cúi đầu cười, " Cô thật đúng là có cơ hội liền tận dụng, được rồi, tôi đồng ý ."
"Tôi không nghĩ phải được anh đồng ý, cho dù anh không cho phép, tôi cũng đi gặp Lăng Tuyên, không phải sao? Tôi tại sao phải cần sự đồng ý của anh?" Hạ Ngưng Âmnhìn thẳng anh, anh nghĩ rằng cô cần sự đồng ý của anh sao? Hừ, anh đánh giá quá cao bản thân rồi .
"Cô quá kiêu ngạo !" Tư Khảm Hàn hơi giận, anh không thích việc cô không để anh vào mắt, loại cảm giác này không hề dễ chịu.
"Cám ơn anh đã khích lệ!" Hạ Ngưng Âm cười, vô cùng đắc ý nói: "Cái đó cũng phải do anh đồng ý mới được, không phải sao? Cho dù tôi có kiêu ngạo, anh cũng đã cho phép tôi rồi mà, anh cứ yên tâm đi."
>> Truyện siêu hot đề cử 2016 : ba xa anh chi thuong em