“Vừa mới tới Bắc Cương, đừng để bị lạnh.”
Hoắc Mật quay lưng về phía Tiết Chỉ Kỳ, dịu dàng nhìn con gái mình, đích thân cài từng cúc áo khoác cho A Ngọc.
Hoắc Hàm Ngọc ngẩng đầu lên, ấm ức nói với cha:
“Xin lỗi cha, con ngủ dậy muộn.”
Cô không dám phản bác lại lời nói của Tiết Chỉ Kỳ, cô không muốn mẹ cô biết chuyện đêm qua cha đã ngủ lại ở phòng của cô. Thế nên cô tình nguyện xin lỗi, cứ để mẹ trách mắng một lúc là được rồi.
“Con còn nhỏ, có cha ở đây, ngủ nhiều một chút cũng không ai dám nói gì.”
Hoắc Mật nhìn vẻ mặt ấm ức của Hoắc Hàm Ngọc thì lập tức hiểu ra, chắc chắn là vì Hoắc Hàm Ngọc đã vượt quá thời gian thức dậy do Tiết Chỉ Kỳ quy định nên mới bị mắng. Trong lòng hắn vô cùng tức giận.
A Ngọc của hắn mới mười lăm tuổi, một cô bé còn chưa trưởng thành, ngủ nhiều một chút thì có làm sao? Có nhất thiết phải vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà trách mắng cô không?
Hoắc Mật nói câu kia rõ ràng là để cho Tiết Chỉ Kỳ nghe thấy. Dưới sự che chở của hắn, Hoắc Hàm Ngọc muốn ngủ đến trưa cũng được, xem ai dám nói cô nửa lời?
Tiết Chỉ Kỳ đứng bên cạnh hiểu những gì Hoắc Mật nói, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ:
“Con bé sắp phải đi học rồi, em chỉ sợ con bé không thích ứng được với thời gian học tập và nghỉ ngơi.”
“Chuyện sau này của con bé không cần em lo.”
Hoắc Mật nắm lấy tay Hoắc Hàm Ngọc, nhíu mày nhìn Tiết Chỉ Kỳ. Con gái của hắn ở bên cạnh hắn, tất nhiên hắn sẽ lo cho cô. Nếu buổi sáng A Ngọc không dậy sớm được thì hắn sẽ tới đánh thức cô.
Có lẽ bởi vì giọng điệu của Hoắc Mật quá nghiêm khắc, thế nên Tiết Chỉ Kỳ sợ hãi lùi lại một bước, cúi đầu không dám nói thêm câu nào.
Hoắc Mật còn muốn nói tiếp nhưng Hoắc Hàm Ngọc đã nắm lấy bàn tay to lớn của hắn. Hắn cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt của cô vô cùng hoảng hốt.
Cô thì thầm: “Cha, cha đừng nói nữa, đừng cãi nhau với mẹ.”
Cho dù Tiết Chỉ Kỳ là người thực dụng như thế nào thì ở trước mặt Hoắc Mật vẫn luôn dè dặt. Hoắc Hàm Ngọc không muốn nhìn thấy cha mẹ mình cãi nhau.
Không phải bởi vì Hoắc Hàm Ngọc yêu thương mẹ mình.
Mà là từ nhỏ cô đã không thích nhìn thấy cha mẹ cãi nhau rồi. Mỗi lần Hoắc Mật chỉ trích Tiết Chỉ Kỳ thì sau khi Hoắc Mật đi, Tiết Chỉ Kỳ sẽ lại trút giận lên cô. Càng thêm nghiêm khắc với cô hơn.
Mấy năm trước, bởi vì quân Nhật làm loạn mà Bắc Cương không được yên bình, mấy năm Hoắc Mật không về Giang Nam. Thời gian đó, Tiết Chỉ Kỳ vô cùng nghiêm khắc đối với Hoắc Hàm Ngọc, phải gọi là gần như vô cùng biến thái.
Cô ta rất sợ Hoắc Mật không yêu thương Hoắc Hàm Ngọc nữa, sẽ mặc kệ hai mẹ con cô ta.
Thế nên Hoắc Hàm Ngọc nhất định phải thật hoàn mỹ, phải thông minh, hiểu chuyện, học hành lúc nào cũng phải đứng thứ nhất. Học nɠɵạı ngữ, đàn dương cầm, khiêu vũ... tất cả đều phải giỏi.
Có như thế thì cô ta mới có thể thể hiện trước mặt Hoắc Mật là mình nuôi dạy con rất tốt.
Nếu như Hoắc Hàm Ngọc không đáp ứng được kỳ vọng của cô ta thì lập tức sẽ bị cô ta mắng mỏ và dạy dỗ.
“Được rồi, không nói nữa, đi ăn sáng trước.”
Hoắc Mật nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoắc Hàm Ngọc, dịu dàng dẫn cô vào nhà ăn.
Vì đưa Hoắc Hàm Ngọc đến Bắc Cương nên Hoắc Mật đã cố tình tìm mấy người có tài nghệ nấu nướng đến thổ lâu để nấu ăn cho cô. Sợ cô ăn không quen, hắn còn yêu cầu những người đó học nấu món ăn Giang Nam.
Tối hôm qua, sau khi đón Hoắc Hàm Ngọc trở về, Hoắc Mật nhanh chóng dặn dò đầu bếp nấu cháo. Cháo nhất định phải ninh cho thật nhừ, nguyên liệu cũng phải tươi mới.
Nhưng trên thực tế, thứ mà Hoắc Hàm Ngọc muốn ăn nhất chính là bánh nướng áp chảo của Bắc Cương.