Trong nhà chính của thổ lâu, các hiệu trưởng lần lượt giới thiệu trường của mình cho Tiết Chỉ Kỳ.
Ở lầu ba, trong phòng của Hoắc Hàm Ngọc, cô nằm trên lồng ngực rắn chắc của Hoắc Mật, đầu khẽ cử động một cái, chóp mũi dán lên cổ họng của Hoắc Mật, nhẹ nhàng cọ cọ rồi thân thiết gọi:
“Cha, mau dậy thôi, cha đã hứa hôm nay sẽ đưa con đi cưỡi ngựa.”
Giọng nói của cô tràn đầy sự nũng nịu.
Không có tiếng trả lời, một lát sau, Hoắc Hàm ngọc cảm thấy có một bàn tay đang luồn vào trong tóc mình, đó là tay của cha.
Ngón tay của hắn thon dài, luồn vào trong tóc con gái, cảm nhận những sợi tóc mềm mại tinh tế. Hắn chỉ cần hơi cúi đầu một chút là có thể ngửi được mùi tóc của Hoắc Hàm Ngọc, hắn không biết đó là mùi gì, nhưng rất thơm, rất dễ ngửi.
Trong suy nghĩ của Hoắc Mật, tất cả mọi thứ thuộc về con gái đều đẹp nhất tốt nhất.
Không có người phụ nữ nào có thể so sánh được với A Ngọc của hắn, thậm chí còn không so được với một sợi tóc của cô.
Căn phòng vô cùng ấm áp và kiên cố, đồ đạc cũng được chạm khắc từ những loại gỗ tốt nhất. Nơi này trước kia chỉ là một căn phòng hoang sơ, nhưng đã được Hoắc Mật chuyên tâm cải tạo lại.
Trên chiếc giường rộng lớn, Hoắc Mật nâng đầu con gái dậy, hai mắt vẫn nhắm nghiền, khẽ dụi mũi vào gò má mịn màng của cô.
Sau đó, hắn ôm lấy A Ngọc, lật người đặt cô dưới thân. Sức lực của hắn dường như có thể nghiền nát thân thể bé nhỏ này, nhưng Hoắc Mật không dám dùng sức, cũng không dám nhìn cô quá trắng trợn. Hắn nhắm mắt lại, lẩm bẩm:
“Ngủ thêm một chút nữa đi, cha vừa mới ngủ thôi.”
Hắn đã ngắm Hoắc Hàm Ngọc cả một đêm, trái tim tràn ngập sung sướиɠ, thực sự vừa mới chỉ chợp mắt được một lát.
“Đi cưỡi ngựa.”
Hoắc Hàm Ngọc ngoan ngoãn nằm dưới thân Hoắc Mật, hai tay tiến vào trong áo của hắn, gương mặt ửng hồng, khẽ cọ mặt lên ngực hắn.
Cô thực sự rất muốn cởi áo sơ mi của hắn ra, vùi mặt vào bộ ngực trần trụi của hắn.
Hoắc Hàm Ngọc nghĩ một chút, đây là cha cô, cô không có chút phòng bị cảnh giác nào với cha mình, cũng không cần phải phòng bị.
Hoắc Mật nhắm mắt lại, hôn lên mái tóc của Hoắc Hàm Ngọc, ngửi mùi hương trên tóc cô, bất đắc dĩ nói:
“Hôm nay sẽ có mấy hiệu trưởng của các trường nữ sinh tới đây thảo luận xem con có thể đến trường nào học tập.”
“Học trường nào gần với doanh địa của cha nhất là được rồi.”
Cô gái nhỏ ngáp dài một cái, nếu đã tới Bắc Cương rồi thì tất nhiên cô muốn học ngồi trường nào gần với cha cô. Hoắc Hàm Ngọc mỉm cười, sờ nắn phần da thịt săn chắc vùng eo của Hoắc Mật, nâng mắt nhìn hắn, ra vẻ đáng thương:
“Có được không ạ? Như vậy thì ngày nào con cũng có thể nhìn thấy cha rồi, có phải không?”
Hoắc Mật lưu luyến cúi đầu, ánh mắt như lửa đốt. Hắn nhìn cô gái nhỏ dưới thân mình, trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô hoàn toàn tin tưởng hắn, không muốn rời xa hắn.
Từ nhỏ đến lớn, trong thế giới của cô, hắn chính là một cây đại thụ che kín trời, là ngọn núi mà cô luôn phải ngẩng đầu ngước nhìn, là cây trụ chống đỡ bầu trời trên đầu cô.
Nhưng cô lại không biết, cha của cô, lúc này nằm trên người cô, lại muốn làm chuyện gì với cô.
Hoắc Mật cúi đầu, dùng chóp mũi cà nhẹ lên chóp mũi cô. Hắn hít sâu một hơi để đè nén con ác thú trong lòng mình xuống, thấp giọng thở dài:
“Được, công chúa nhỏ của cha nói thế nào thì là thế đó.”
Hắn là cha của cô, là vệ binh của cô. Chỉ cần cô muốn thì hắn sẽ là ông già Noel của cô, cô có yêu cầu gì hắn sẽ đáp ứng hết.
Không có điều kiện.