Tần Tiêu nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, nhắc mãi mới nhớ qua mấy ngày về thăm bọn họ.
Hai ngày không có ở trong tiệm, Hoan Nhi đi ra ngoài đưa hàng, trong tiệm chỉ còn lại một mình Nguyên Bác.
“Lục Phong đâu?”
Nguyên Bác đột nhiên quay đầu lại, nhìn đến cô đi vào, ánh mắt mang theo không giống đánh giá, bỏ quần áo xuống đi đến chỗ cô.
Ngày thường người này cợt nhả, hôm nay biểu hiện phá lệ nghiêm túc, Tần Tiêu biết hắn thích đối với cô thích động tay động chân, cô lui về sau một bước.
"Cậu làm gì vậy? Lục Phong đâu, hai người các cậu không ở cùng một chỗ sao?”
"Tôi lại không phải cơ, làm gì mỗi ngày cùng hắn ở bên nhau? Còn không thể có không gian riêng để ở bên chị nhiều sao?”
Hắn hơi hơi mỉm cười, thiếu niên trong mắt thâm dục, ý nghĩa không rõ.
Tần Tiêu nuốt nước miếng, giơ bàn tay ra cùng hắn vẫn duy trì nửa khoảng cách cánh tay.
“Đừng tới đây! Nói chuyện chi tôi, tôi hỏi cậu, Lục Phong đâu rồi?”
"Chị quan tâm hắn như vậy làm cái gì? Tôi ghen tị.”
"Cậu dừng lại cho tôi..." Lời nói chưa nói hết, cánh tay đột nhiên bị hắn túm, toàn bộ thân thể ngã vào trong lòng ngực hắn, Nguyên Bác thuận tay liền ôm eo cô, ngón tay siết chặt, cố ý ở trên eo mềm mại của cô làm xằng làm bậy.
"Chị thân mình thật mềm , cũng thơm quá, trách không được thật nhiều nam nhân đều mê luyến chị, thường xuyên tới mua quần áo, đều là các nam nhân thôi!”
Tần Tiêu có chút tức giận, không tránh thoát khỏi tay hắn, ngẩng đầu mắt hạnh mượt mà trừng mắt hắn, nam sinh so với cô còn cao hơn nửa cái đầu, giờ phút này muốn bóp chết cô, sức lực cách xa chênh lệch, cô ngửi được một tia nguy hiểm.
"Buông ra cho tôi, nếu cậu không buông tôi sẽ tức giận!!"
"Bộ dáng chị tức giận thật đáng yêu, tôi rất thích"
Hắn giống như là bị câu hồn, híp mắt cúi đầu, ghé vào trên cổ cô không ngừng ngửi, hô hấp ấm áp phun lên làn da non nớt, Tần Tiêu không nhịn xuống nuốt một chút nước miếng.
"Cậu buông ra cho tôi mau!!!"
Cô nâng giày cao gót lên dùng sức dẫm xuống mu bàn chân hắn, thế nhưng lần này hắn né tránh.
Nguyên Bác đem cô ôm vào trong lòng ngực, thuận thế để cô ở phía sau trên tường, hắn che đậy thân thể cô kín mít, híp cặp mắt hồ ly, liếʍ liếʍ môi, dụ hoặc nói.
"Chị, có người gửi ảnh chụp cho tôi, không bằng chị đoán xem đó là gì? Đoán được, có bất ngờ nha!"
Trong phút chốc cô liền hiểu ra, hoảng sợ nhìn hắn.
Hắn ấn cổ tay hai tay cô, để ở trên mặt tường, vươn chân, uốn lượn đi phía trước, đầu gối đỉnh ở giữa hai chân cô, chậm rãi hướng lên trên chậm rãi dời đi, ở trước sau đùi cô cọ xát lên, phía dưới cô chỉ ăn mặc một cái váy ngắn, qυầи ɭóŧ bị quần vải dệt mềm mại cọ xát, hạ thân mẫn cảm co chặt một cái.Động tác ái muội như thế, Tần Tiêu sao lại không biết gia hỏa này trong đầu suy nghĩ gì!
Thật đáng buồn chính là lúc cô ở nhà Tư Trì An còn lưu lại dâm thủy, quần mỏng thấu, hắn nháy mắt cảm giác được, tươi cười lộ ra vẻ chỉnh tề, kinh ngạc cảm thán.
"Chị, so với tưởng tượng của tôi còn dâm hơn nha"
"Cậu tự nói bậy gì đó...buông tôi ra!!"
Trong nháy mắt sắc mặt cô đỏ lên, không biết là tức giận hay xấu hổ, nước mắt trong mắt tựa sương mù mênh mông mắng xấu hổ và giận dữ trừng mắt hắn.
"Tôi rất thích chị, thật là, quá xinh đẹp.” Nguyên Bác si mê vuốt ve mặt cô.
Động tác quyết đoán nhanh nhẹn, một bàn tay dễ như trở bàn tay mà nắm hai cổ tay cô, ôm eo cô, xoay ngược thân mình cô lại để ở trên tường, từ phía sau ngăn chặn cô.
Tư thế này làm cô có cảm giác không ổn, khủng hoảnh kêu ra tiếng:
"Nguyên Bác! Cậu đang làm gì, buông tôi ra, cút đi!! Cậu không thể làm vậy đối với tôi"
“Chị cảm nhận được sao?"
Hắn càn rỡ dùng đồ vật ngạnh lên dưới đũng quần hạ thân, đi cọ mông cô, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đỉnh cô khó chịu, có thể đoán được đồ vật kia lớn như thế nào, không ngừng cọ xát qua lại.