Tần Tiêu mở mắt ra, chống cánh tay đứng dậy, Tần Tiêu đối diện cô ra mệnh lệnh
"Quỳ xuống"
Hôm nay cô không muốn chơi cái trò này nhưng mà nhìn hắn hứng thú như vậy nên không thể không nghe, dù sao hắn cũng đã giúp cô, vẫn là phục tùng mệnh lệnh.
“Bò đến trên mặt đất.”
Tần Tiêu ăn mặc áo sơ mi to rộng của hắn, bước chân dài non mịn xuống giường, quỳ tới mép giường. Tống Chiêu ngồi ở trên giường lấy vòng cổ màu đỏ, bóp chặt cằm cô lên, thuần phục đeo trên cổ cô
“Chủ nhân…”
Không đợi cô nói xong, cô bỗng nhiên bị ấn đầu xuống, toàn bộ đầu bị đè thấp xuống mặt đất, đỉnh đầu truyền đến thanh âm nghiêm túc.
"Hiện tại tôi hỏi em một vấn để, phải trả lời đúng sự thật"
Mặt cô tới gần hai chân hắn, lấy lòng dùng gương mặt cọ lên, ngoan ngoãn giống như mèo.
"Ngô, nô lệ sẽ trả lời thành thật, tuyệt đối không giấu diếm chủ nhân"
Tóc mái sạch sẽ lưu lát hờ khép con ngươi màu xám nhạt, híp đôi mắt sâu kín lại
"Hắn đánh em ở nơi nào?"
Phản ứng nửa ngày, Tần Tiêu mới lấy lại tinh thần, biết hắn hỏi chính là Lâm Tư Dương.
“Mặt, đùi… Mông.”
Ngón tay hắn thon dài sờ lên gương mặt cô
"Đánh em mấy cái bàn tay?"
“Rất nhiều…” Tần Tiêu lắc đầu, “Em nhớ không rõ.”
Tống Chiêu cong lưng, bàn tay ấn xuống cái bụng bình thản, hô hấp ấm áp phun ở bên tai cô, thanh âm trầm thấp mị hoặc
“Bắn vào nơi này sao?"
“…Không.”"Hắn bắn ở nơi nào của em?"
“Mặt, trong miệng.”
"Ăn hết rồi?"
"Ngô.”
Nam nhân bóp chặt cằm ép cô ngẩng đầu, đôi mắt cô đỏ bừng nước mắt, ủy khuất cúi đầu không dám nhìn tới hắn, khịt mũi, như là chạm vào cô nhưng cô không muốn nhớ lại thống khổ đó.
"Thực ô uế!" Ngữ khí hắn phiếm không vui, ngón cái không ngừng cọ đi cọ lại đôi môi mềm mại của cô, sức lực càng ngày càng nặng.
“Ô chủ nhân, em không phải cố ý, hắn đánh em thật sự đau quá, là hắn ép buộc em ăn, thực xin lỗi chủ nhân, không cần ghét bỏ em, ô đừng không cần em”
Hắn không nói chuyện, một cái tay khác lại kéo dây thừng trên quần thể ȶᏂασ ra, đi xuống túm cởi ra, dùng hành động cho thấy hắn chiếm hữu, Tần Tiêu mắt thấy hắn kéo qυầи ɭóŧ xuống, ©ôи th!t hình trụ còn chưa ngẩng đầu, nhìn đến kinh người
Tần Tiêu rất tự giác đi ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, chui đầu vào giữa háng hắn cam tâm tình nguyện khẩu giao, đây mới là lúc cô nguyện ý khẩu giao, cảm giác phục tùng thỏa mãn làm hạ thân cô cũng có phản ứng.
“Thực tao, ŧıểυ chó cái.”
Ngón tay hắn dời đến môi âʍ ɦộ phía dưới, không có mặc qυầи ɭóŧ, một thọc liền tiến, dâm thủy từ đầu ngón tay bắt đầu chảy xuống.
Tần Tiêu cầm lòng không được, âm đa͙σ lại bắt đầu co rút, hàm sắp không được mà dươиɠ ѵậŧ vẫn tiếp tục ngạnh lên, liều mạng há to miệng.
"Thời điểm em làm cho hắn, có lẳng lơ vậy không?"
Cô hút dươиɠ ѵậŧ lắc đầu, nhổ ra giải thích,
"Không phải chủ nhân, em không có, hắn cưỡng bách em, em không có như vậy với hắn.”
“Tiếp tục liếʍ!” Hắn răn dạy.
Tần Tiêu ủy khuất há mồm liếʍ dươиɠ ѵậŧ, ngón tay thon dài cắm đi vào, qua lại thọc vào rút ra, bắt chước kỹ xảo tình ái, một sâu một nông, cắm cực nhanh, tiếng nước phát ra phụt phụt.
Bị ngón tay hắn cắm thật sự có chút sảng, dòng nước đều có thể rửa mặt, Tần Tiêu nhịn không được, không tự chủ được hoạt động mông phối hợp hắn thọc vào rút ra xuống ngồi.
Thật thoải mái… Thật sự thật thoải mái, ngón tay thật dài a.
Giờ phút này ngón tay chảy đầy dâm dịch của cô, âm đa͙σ bị xé rách miệng vết thương còn không có hảo, cô cũng đã không rảnh lo như vậy nhiều, dùng yết hầu dùng sức đi xuống dươиɠ ѵậŧ cắm vào, hảo nhắc tới tính dục hắn.
"Chủ nhân ngô, nhịn không được, cầu xin ngài, cắm vào, chủ nhân, nô lệ muốn bị ngài ȶᏂασ, ȶᏂασ chết nô lệ đi!”
Thật ra hắn cũng nghĩ vậy!!
Ngón tay rút ra, giữ chặt vòng cổ cô nâng lên, đem ngón tay dính đầy dâm thủy cắm vào miệng cô bắt cô liếʍ sạch sẽ, hưng phấn rõ ràng, tròng mắt hiện lên tơ máu, đó là tượng trưng cho sự tức giận.