Tôi Và Những Chủ Nhân Của Tôi

Chương 12: Tôi Và Những Chủ Nhân Của Tôi

Trước Sau

break

“A, học được cách nói dối nha!” Lâm Tư Dương bóp chặt cô ấn xuống gối , làm cô hít thở không thông há to miệng giãy dụa, giống như kề cận cái chết
"Em cho rằng tôi không hiểu biết em có phải không? Bộ dáng lẳng lơ như thế này của em, một ngày không ở bên đàn ông chắc chắn sẽ không chịu được, thời điểm cùng tôi ở bên nhau, mỗi ngày làm tới hai nháy, còn đặc biệt thích tôi đánh mông em, tôi lại không đam mê cái này, liền chia tay ? Ông đây bây giờ sẽ thỏa mãn em, tôi đánh chết em!!
Ba tháng trước Lâm Tư Dương bắt đầu hẹn hò với cô, hắn nâng cô trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, sủng ái cô như bảo bối, không bỏ được mà cũng không dám đánh.
Kết quả thì sao? Người phụ nữ này lương tâm cho chó ăn! Một câu chia tay của cô liền đem hắn hiện nguyên hình.
"Kỹ nữ, hôm nay tôi phải đánh chết em!"
Hắn rút dươиɠ ѵậŧ máu chảy đầm đìa ra, cưỡng chế thân thể đang quay cuồng của cô quay xuống, ấn đầu không cho phép cô nhúc nhích, hung hăng đè khuôn mặt mềm mại cô xuống gối, cô hô hấp không được.
Nửa bên mông thật hồng đều không qua mắt được hắn, hắn biết đó là bàn tay đánh vào in lại dấu vết, Lâm Tư Dương nhìn chằm chằm rồi cười
"Kỹ nữ, còn nói chưa cho đàn ông ȶᏂασ qua, vậy dấu bàn tay trên mông là của ai? Chính em có thể tạo ra sao?"
Bàn tay to rộng dùng sức đánh vào một nửa bên mông tàn nhẫn, chôn ở gối đầu người trên phát ra tiếng gầm rú xé rách, nhìn dáng vẻ cô như sắp đau chết.
A...
Hắn cười càng hưng phấn, mắt thường có thể thấy được tốc độ sưng đỏ của làn da trên mông, làn da trắng tuyết trở nên hồng lộ ra các tia máu, cánh tay với chân cô bắt đầu giãy dụa lại bị hắn ấn xuống, căn bản không thể đáp trả.
“Ô ô —— ô a…”
"Em câm miệng cho tôi!" Mấy bàn tay đánh vào mông phát ra tiếng bạch bạch, không có gì bất ngờ xảy ra, làn da mỏng manh chảy máu.
"Tôi đánh chết em cái đồ kỹ nữ này! Không phải thích bị đét mông sao? Hửm? Nước đâu, chảy nước cho tôi!! Không chảy nước làm sao ông đây ȶᏂασ em, để lại toàn máu em cho rằng tôi sẽ không ȶᏂασ em nữa sao?"
Tần Tiêu khóc lớn thét chói tai, cô đau muốn chết, mặt chôn ở gối đầu, thở đều thở không nổi.Chờ đến khi cô bị nhéo tóc, khuôn mặt nghẹn như khí cầu màu đỏ sắp nổ mạnh
"Khóc thật đáng thương a, sảng hay không sảng, tôi hỏi em sảng hay không !”
Cô sưng mặt cầu xin :"“Đừng đánh tôi, cầu xin anh tha tôi, đau quá, đau!”
Lâm Tư Dương bắt lấy khuôn mặt sưng đỏ của cô, nhướng mày lệ khí nói
"Còn dám nói chia tay không, bảo bảo?"
"Ô… Ô.” Cô thở dốc từng ngụm từng ngụm, thân mình không ngừng run rẩy, không trả lời.
"Tôi hỏi em còn dám sao? Nói chuyện cho tôi!!"
Sức lực trên khuôn mặt cô càng tăng thêm, một bàn tay của hắn miết đến đỏ bừng, cô sợ tới mức vội vàng lắc đầu
“Không dám ô a, không dám!”
“Thật ngoan.” Hắn cười nheo đôi mắt lại khôi phục lại bộ dáng ôn nhu.
Bọn họ đã sớm chia tay, Tần Tiêu sợ lại không nghĩ sẽ tiếp tịc chấp nhận mối quan hệ này, bây giờ phải ở trước mặt hắn giả bộ ngoan ngoãn, sau khi cưỡng gian kết thúc cô sẽ mang theo thân thể này đi báo án.
Lâm Tư Dương vẫn là không tính toán buông tha cô, rốt cuộc chính hắn còn chưa bắn ra, ©ôи th!t ngạnh nhiều khóa chịu nhìn thấy phía dưới cô xuất ra máu quá nhiều nên không ȶᏂασ nữa, ấn đầu cô xuống.
"Mau liếʍ nó đến khi bắn"
Hắn rút dươиɠ ѵậŧ từ âʍ đa͙σ dính đầy máu, cô tỏ vẻ kháng cự không ngừng lắc đầu, đôi đều khóc đến đỏ, Lâm Tư Dương tay cầm dươиɠ ѵậŧ quất đánh vào mặt cô không vui nói.
"Dám ghét bỏ lão tử? Cái miệng lẳng lơ này chắc chắn liếʍ không thiếu dươиɠ ѵậŧ đàn không khác? dươиɠ ѵậŧ tôi lớn như vậy còn không thỏa mãn được? liếʍ cho tôi! Đừng có ép tôi!!
“Tôi liếʍ… Tôi liếʍ, đừng đánh tôi”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc