Tôi cho rằng có những thứ đã mãi mãi mất đi, sẽ không bao giờ tìm lại được nữa nhưng sự thực lại không phải như vậy. Sự thực là nó vẫn tồn tại ở một góc nào đó đã bị tôi lãng quên. Nó vẫn luôn ở đó.
1
Ngày hôm sau, Tiểu Quân ra ngoài làm việc, buổi chiều vừa về đến công ty, cô đã thấy trưởng phòng Kế hoạch cười tươi như hoa, cực kỳ hạnh phúc. Cô còn chưa kịp nói gì thì ông ta đã gọi cô vào phòng làm việc của mình, vừa mở miệng đã khen cô hết lời.
Điều có thể làm trưởng phòng vui như vậy đương nhiên là câu trả lời từ phía công ty Khởi Hoa mà mọi người chờ đợi đã lâu. Bên đó nói họ rất hài lòng với bản kế hoạch mới nhất, tiếp theo là có thể bắt đầu bàn đến nội dung hợp tác cụ thể và còn đặc biệt yêu cầu Tiểu Quân tham gia vào toàn bộ dự án này.
Đương nhiên, Tiểu Quân nghe xong cũng rất vui nhưng trưởng phòng còn xúc động hơn cả cô. Khi khen cô, ông ta còn nắm lấy tay cô. Tiểu Quân vội tránh nhưng không kịp nên đã bị ông ta nắm chặt lấy tay. May mà cô phản ứng nhanh nên đã kịp thời rút tay ra chỉ vào chiếc máy Fax trên bàn giảl vờ kinh ngạc:
- Họ đã gửi hợp đồng đến rồi cơ ạ? Công ty Khởi Hoa làm việc nhanh thật! Trưởng phòng cho tôi mượn về xem một lát nhé.
Nói xong, cô cầm lấy bản Fax rồi xoay người bước đi, không thể nấn ná ở phòng làm việc này lâu hơn được nữa. Đây là kinh nghiệm chiến đấu mà cô đúc rút ra được trong quá trình làm việc với trưởng phòng suốt hai năm qua. Địch tiến ta lui, địch đuổi ta chạy. Tóm lại càng ít gặp ông ta một mình càng tốt. Trong ba sáu kế thì kế chuồn vẫn là thượng sách.
Tiểu Quân về bàn làm việc bật máy tính lên. Bàn tay cô vừa bị trưởng phòng nắm lúc nãy tuy không ra mồ hôi nhưng luôn cảm thấy có chút dính dính. Bỗng nhiên, cô nhớ tới cảm giác khi bắt tay cô Ngô hôm qua, những ngón tay thon dài, mang chút lạnh lùng nhưng động tác dứt khoát, không có động tác nào thừa.
Phong cách làm việc của Ngô Tuệ hiệu quả trực tiếp, tuyệt đối không lãng phí thời gian. Cô ta nói hôm sau sẽ trả lời cô thì quả nhiên là như vậy, hoàn toàn không giống với những người thuộc giới thương nhân được coi là tài giỏi mà Tiểu Quân đã từng gặp trước đây, lúc nào cũng tự vỗ ngực, mạnh miệng nói rằng mọi việc khó khăn đều là chuyện nhỏ nhưng đến khi cần thực hiện thì cứ lần lữa mãi hoặc là hoàn toàn biến mất, không có hồi âm.
Ngồi một lát, Tiểu Quân cảm thấy khó chịu nên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Vòi nước xả mạnh, cột nước trắng như tuyết. Cô đặt hai tay dưới vòi nước rất lâu, trong lòng nghĩ vẫn còn một điểm quan trọng nhất đó là, Ngô Tuệ là phụ nữ. Cấp trên là phụ nữ thì coi như không may nhưng tóm lại gặp phải sự đố kỵ của người cùng giới cũng còn tốt hơn là bị quấy nhiễu bởi người khác giới. Điểm này Tiểu Quân hiểu rất rõ từ sau khi đi từ phòng trưởng phòng Kế hoạch ra đây.
Sau khi lau khô hai tay, Tiểu Quân quay lại phòng làm việc. Đi qua phòng trưởng phòng, tự nhiên bước chân cô nhanh hơn, trong lòng vẫn còn lẩm nhẩm một câu:
- Diệt Tuyệt Sư Thái thì sao?
Tóm lại còn tốt hơn Điền Bá Quang. Thật không hiểu nổi tại sao những người ở công ty Khởi Hoa lại cảm thấy sống không bằng chết. Trực giác của cô mách bảo Ngô Tuệ là con người của công việc, công việc là công việc, phải đạt hiệu quả cao. Lãnh đạo như vậy có thể nghiêm khắc nhưng sẽ không làm lãng phí sự cố gắng nỗ lực của cô, cũng không phải chịu bất kỳ sự xâm phạm giới tính nào. Nếu đổi là họ chuyển sang đây thì đảm bảo là chưa đầy một tuần, sẽ phải khóc thét lên đòi về cho mà xem.
Sau khi Tiểu Quân ngồi xuống bàn làm việc, cô mới phát hiện ra điện thoại di động đặt trên bàn của mình có cuộc gọi nhỡ. Màn hình xanh sáng lên, cô mở tin nhắn ra xem, là tin nhắn của Khởi Trung. Chỉ có một câu ngắn gọn, nội dung liên quan đến món cháo thịt hầm hôm qua. Anh còn hẹn lần sau sẽ đi ăn nữa để nếm thử những hương vị khác.
Người đàn ông này gửi tin nhắn và nói chuyện đều đơn giản, ngắn gọn như nhau nhưng Tiểu Quân xem mà nhớ lại cảm giác hơi cháo bốc lên nghi ngút, mùi thơm nức mũi khiến tâm trạng cũng khá hơn một chút. Khi ngón tay hạ xuống bàn phím điện thoại, cô mỉm cười nhưng nhắn được vài chữ thì dừng lại.
Cô phải trả lời anh thế nào đây? Khởi Trung có cảm tình với cô. Cô không ngốc, cho dù có giả ngốc thì trong lòng vẫn hiểu rất rõ, phụ nữ đều có một bản năng là có thể nhanh chóng nhận ra sự đặc biệt trong thái độ của một người đàn ông đối với mình và hiểu rõ hàm ý đằng sau những điều đặc biệt đó. Nếu không thì trước đây, trong lúc hoảng loạn đến mất tự chủ, cô không dám ôm máy tính xách tay chạy đến công ty của Khởi Trung. Vì biết anh nhất định sẽ giúp cô. Đây là trực giác của phụ nữ.
Cô không ghét Khởi Trung nhưng để có cảm tình với một người là chuyện không dễ, không chỉ tinh thần quyết định tất cả mà cơ thể cũng có thể nói cho bạn biết cảm giác chân thực nhất. Bị một người hấp dẫn, muốn nương tựa người đó, nhìn thấy anh ta là tim đập nhanh hơn, tưởng tượng ra sự tiếp xúc da thịt với anh, rồi cảm thấy hơi run rẩy. Chí Hào đã từng đem đến cho cô cảm giác này nhưng Khởi Trung thì… không.
Cô thở dài, cúi đầu xoá những dòng chữ vừa soạn ra, rồi lại cẩn thận soạn từng chữ, cuối cùng chỉ gửi lại một tin nhắn hết sức khách sáo, khách sáo một cách rõ ràng như thể nhắc nhở đối phương giữ khoảng cách.
Cô nhắn lại là: “Vâng. Anh thích là tôi thấy vui rồi. Lần sau mọi người cùng đi nhé. Đông người sẽ vui hơn nhiều”.
Soạn xong tin nhắn và gửi đi, cô bỗng không muốn xem lại điện thoại của mình nữa. Cô nhét nó vào trong ngăn kéo rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài thật đẹp, rực rỡ xuyên qua kính vào phòng, làm đôi mắt cô long lanh. Bỗng nhiên, cô nhớ tới hồi nhỏ, những chiếc ga giường phơi dưới nắng trắng tựa như tuyết.
Gần đây, sao cô cứ nhớ tới những chuyện từ hồi xa xưa đó? Không nghĩ ngợi linh tinh nữa, phải quay trở lại tiếp tục công việc thôi. Điện thoại di động nằm trong ngăn kéo vẫn im lặng. Cô bắt đầu làm việc nhưng một lát sau lại kéo ngăn kéo ra và cúi đầu liếc nhìn. Sau hành động đó, cô cảm thấy như mình sắp phát điên. Cuối cùng cô rút điện thoại di động ra đặt trước mặt rồi không thèm để ý đến nó nữa.
2
Khởi Trung không hề đáp lại tin nhắn đó.
Cả buổi sáng anh đều phải họp. Đó là những buổi họp thường xuyên của nhóm dự án với khách hàng. Bên khách hàng đến rất sớm, bên Khởi Trung đều là những người làm công nghệ, nói xong phần tiến độ của dự án và một số điều chính gần đây thì hầu như không còn gì để nói nữa. Sau đó, phần thời gian còn lại, họ nghe Phó tổng giám đốc dự án và đại diện khách hàng bàn luận liên miên mà chẳng hiểu gì hết. Nghe họ nói mà Khởi Trung không kìm được chỉ muốn chợp mắt một lát. Anh nhìn Thái Quân cũng vậy, đang cúi đầu gật gật, suýt nữa thì đập trán xuống mặt bàn.
Vào giờ giải lao, Khởi Trung và Thái Quân đứng bên cửa sổ cuối hành lang hút thuốc để lấy lại tinh thần. Thái Quân mời anh một điếu. Tuy anh không nghiện nhưng trong trường hợp quá buồn ngủ thế này thì cũng rút một điếu, Thái Quân ngáp một cái oán thán:
- Tối qua, tôi và Mỹ Mỹ đi xem phim đến nửa đêm mới về nhà. Mệt quá đi mất!
Khởi Trung cười đùa anh:
- Thế sao? Một ngày không gặp dài tựa ba năm. Không đợi được đến cuối tuần sao?
- Chẳng phải hôm nay mới là thứ Hai sao? – Thái Quân cười khì khì. – Có phải là anh không biết đâu. Từ khi tôi mua nhà thế chấp, tiêu tiền cũng phải tính toán. Đừng nói những thứ khác, anh xem tôi hút thuốc cũng phải tiết kiệm này.
- Tôi biết. Sao tôi có thể không biết được chứ? - Khởi Trung rít hai hơi nữa rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên thùng rác. Anh cười vỗ vai Thái Quân. – Đàn ông mà, nên chịu khó vất vả một chút.
- Tối qua, anh đi đâu thế? – Thật hiếm khi thấy sắc mặt Khởi Trung mệt mỏi như vậy, Thái Quân cũng thấy lạ.
Khỏi Trung cười gượng gạo. Sáng sớm nay có chuông điện thoại reo, anh nghe máy thì hoá ra là mẹ gọi từ Canada về. Bà ca thán cả buổi về vấn đề bạn gái của anh, bà còn nói sang năm, nếu anh vẫn chưa tìm được bạn gái thì bà sẽ ở lại Thượng Hải không đi nữa.
Khi anh nghe điện thoại thì vẫn đang ngái ngủ, nghe xong, thì tỉnh táo hoàn toàn. Anh cũng không biết bố mẹ gặp phải chuyện gì mà bỗng nhiên lại nói như vậy. Tuy nhiên anh cũng không thể hỏi thẳng. Cuối cùng, đành lôi thằng cháu ra làm bia đỡ đạn.
- Mẹ, nếu mẹ ở lại Thượng Hải không đi nữa thì Thiên Thiên phải làm thế nào ạ?
Bà Trần vừa nghe nhắc đến tên cháu ngoại thì đã mỉm cười, rồi trách móc anh một câu:
- Thiên Thiên còn ngoan hơn con nhiều. Ở nhà trẻ mà nó đã có bạn gái rồi. Chúng nó còn dắt tay nhau đi ăn kem. Xem con đấy, có lớn mà chẳng có khôn gì cả.
Nghe xong mà Khởi Trung dở khóc dở cười, trong lòng anh nghĩ, đúng là mỗi thời mỗi khác. Thiên Thiên bốn tuổi dắt tay bạn gái về nhà ăn kem thì được gọi là khôn lớn, vậy tại sao hồi nhỏ anh viết chữ không cẩn thận chạm vào tay bạn nữ lại bị người ta mắng là lưu manh?
Sau khi gác điện thoại, anh không ngủ được nữa, cứ thế nằm mở mắt đợi trời sáng. Một buổi tối bị giày vò như vậy thì sắc mặt có thể không mệt mỏi được sao?
Thái Quân nhìn anh rất lâu mà không nói gì. Bỗng nhiên, cậu như phát hiện ra điều gì, “ồ” lên một tiếng. Cậu ta huých tay và nói:
- Trưởng nhóm, có phải anh và Tiểu Quân đã hẹn hò với nhau rồi không?
- Không. – Anh lắc đầu. Chắc chắn Tiểu Quân sẽ không cho rằng bữa ăn tối qua là buổi hẹn hò, anh cũng không nghĩ vậy.
- Anh đừng giả vờ nữa. Trưa hôm qua, Tiểu Quân đến rủ anh đi ăn cơm. Có đồng nghiệp của chúng ta nhìn thấy. Quay về, cậu ta nói cô ấy rất đẹp! Thế nào? Anh không chối được rồi hả?
- Thật sự là không phải mà. – Nghĩ đến bộ dạng tối qua, Khởi Trung chạy đến chỗ Tiểu Quân mà anh mỉm cười.
- Không phải thì anh cười cái gì? – Thái Quân không tin, anh lại châm một điếu thuốc nữa. – Cho dù đi cùng Tiểu Quân thì sao chứ? Cô ấy xinh đẹp như vậy, đi cùng cô ấy chắc chắn là rất tuyệt rồi. Trưởng nhóm, anh thật là may mắn đấy!
Anh mỉm cười không trả lời. Sau khi quay lại phòng họp, anh vừa nghe bài phát biểu dài dằng dặc của giám đốc dự án vừa cúi đầu soạn tin nhắn gửi cho Tiểu Quân.
Rất lâu sau, cô mới trả lời. Điện thoại di động để chế độ rung. Anh đang giải thích cho phía khách hàng một vấn đề nên rất lâu sau mới có thời gian liếc nhìn điện thoại. Thái Quân ngồi bên cạnh anh cũng liếc mắt nhìn trộm. Anh gập máy lại nhưng không bỏ vào túi mà lại đặt nó ở trên bàn.
3
Mấy ngày sau đó, Tiểu Quân luôn nghĩ đến Khởi Trung. Không phải là cô nhớ anh, hai người vốn chẳng thân quen lắm, mới chỉ ăn cùng nhau hai bữa mà thôi nhưng anh đã hai lần có mặt đúng lúc cô gặp rắc rối nhất, cần giúp đỡ nhất. Vậy mà cô chưa mời anh được bữa cơm nào nên trong lòng luôn thấy áy náy, cũng không biết liệu mình có cơ hội trả nợ ân tình đó không.
Cô vẫn luôn là một người thực tế. Khi kết giao với ai, rõ ràng biết là không thể cho người ta thì cũng không muốn mắc nợ người ta quá nhiều. Hầu hết mọi người trong thành phố này đều có cách nghĩ như vậy. Mọi chuyện đều cần có công bằng. Thượng Hải mở cửa cả thế kỷ qua nên nền tài chính tự do đã mang đến cho thành phố này bầu không khí thương mại và nó càng ngấm sâu hơn vào cuộc sống của mỗi người dân nơi đây. Tự nhiên nó hình thành nên bản tính của họ. Cô không hề cảm thấy mình khác biệt mọi người ở điểm này.
Tiểu Quân nghĩ như vậy nên cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Hơn nữa, sau khi nhận dự án của công ty Khởi Hoa, cường độ công việc của cô lại nâng thêm một cấp. Suốt bốn tháng qua, cô đã phải chạy ngược chạy xuôi, dường như loáng một cái là đã đến cuối tháng.
Ngày cuối cùng của tháng Tư, bầu không khí trong phòng làm việc thật thảnh thơi. Vào giờ nghỉ trưa, mọi người đều bàn luận về kỳ nghỉ sắp tới. Khâu Tĩnh trêu Tiểu Quân:
- Còn cậu? Cậu định đi nghỉ ở đâu thế?
- Tớ chưa nghĩ đến. – Tiểu Quân nói. –Bố mẹ tớ sẽ xuống miền Nam thăm người thân. Tớ ở nhà một mình nên chỉ muốn ngủ suốt ba ngày ba đêm thôi.
- Thật là chán ngắt! Một kỳ nghỉ hiếm hoi như vậy mà cậu lại định ngủ cho hết như vậy sao? Cậu lãng phí sự quan tâm của Đảng và Nhân Dân quá đấy!
- Đảng và Nhân Dân sẽ tha thứ cho cô gái đã phải làm việc vất vả không quản ngày đêm này. – Tiểu Quân cười. – Cậu còn nói, cậu cũng có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ của mình mà.
- Không phải là tớ không có kế hoạch mà là bây giờ tớ không có quyển quyết định. Cậu cũng biết bạn trai tớ rất gia trưởng, anh ấy muốn đi đâu là sẽ kéo tớ theo. – Khâu Tĩnh oán thán.
Khâu Tĩnh và bạn trai cô ấy mới yêu nhau được ba tháng. Lúc nào cũng dính như keo nên mỗi lần được nghỉ, đối với cô đều là những khoảng thời gian lãng mạn màu hồng. Tất nhiên Tiểu Quân hiểu rõ điều đó, cô cười xua tay với cô ấy:
- Được rồi. Tớ cũng chẳng thèm đi với người mất tự do như cậu. Ai muốn làm người thừa ở đó chứ? Hơn nữa, tớ thật sự muốn ngủ hết ba ngày ba đêm cho thật đã.
- Cậu biết đùa đấy. Thôi nhé. – Khâu Tĩnh cười quay đầu đi.
Tiểu Quân nhìn theo cô ấy mà thầm thở dài. Thực ra, cô không hề đùa chút nào. Ngô Tuệ đòi hỏi ở dự án này rất cao. Gần đây, cô thật sự kiệt sức. Nếu không phải đã được xem nhóm thực hiện dự án bên công ty Khởi Hoa cũng phải chịu những yêu cầu công việc nghiêm khắc như vậy thì chắc cô vẫn cho rằng nguyên nhân Ngô Tuệ thay đổi ý định đồng ý tiếp tục hợp tác là vì cô ta muốn trả đũa công ty cô.
Mệt mỏi vì công việc chỉ là một trong số các nguyên nhân, vẫn còn một nguyên nhân nữa quan trọng hơn đó là Tiểu Quân bị mất ngủ.
Gần đây, cô liên tục mơ thấy cũng một giấc mơ. Cô chạy trong đêm mưa, không biết chạy về đâu, cuối cùng lại đến một nhà kho trống và ánh chớp lóe lên. Trong chớp loáng, trước mặt cô sáng như ban ngày, cô chỉ nhìn thấy một đôi trai gái đang ở bên nhau.
Giấc mơ này không hề xa lạ với Tiểu Quân. Sau lần thất tình duy nhất thời đại học, cô đã từng gặp phải giấc mơ giống như vậy. Nó cứ bám riết lấy cô, dù cô có làm thế nào cũng không thể thoát ra được. Sau khi yêu Chí Hào thì nó mới dần dần rời bỏ cuộc sống của cô.
Thật không ngờ, sau bao nhiêu năm thì tất cả lại quay trở lại, thậm chí còn đáng sợ hơn. Bây giờ khuôn mặt của người đàn ông trong giấc mơ của cô không phải là chàng nghệ sĩ trong ký ức mơ hồ mà chính là Phùng Chí Hào.
Trong ánh chớp, anh ở bên một người đàn bà xa lạ khác. Khi nhìn thấy cô, anh không thấy lạ mà còn cười, giơ tay vẫy gọi cô lại như thể mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.
Lần nào, cô cũng như bị tảng đá lớn đè nén, tâm hồn hoàn toàn suy sụp. Dù là trong giấc mơ cũng đau đớn, không thể nào chịu đựng nổi. Cơn ác mộng này như một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Cuối cùng, việc đi ngủ giống như một cực hình vậy. Cô thà ngồi cả đêm trước bàn máy tính sửa bản kế hoạch, không dám lên giường đi ngủ chứ quyết không uống thuốc ngủ. Chỉ đến khi nào mệt quá thiếp đi thì thôi. Ít ra, cô cũng không phải nửa đêm tỉnh giấc vì cơn ác mộng.
Tuy là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ nhưng trưởng phòng vẫn tranh thủ thời gian mở một cuộc họp tổng kết. Sau khi tan họp, mọi người cùng đi ăn cơm, uống rượu, ca hát và thêm cả oán thán lãnh đạo. Cuộc vui kéo dài đến rất muộn mới tàn.
Sau khi về nhà, một căn nhà lạnh lẽo đang chờ đợi Tiểu Quân. Bố mẹ cô ra tỉnh ngoài thăm người thân. Cô kiểm tra điện thoại thì tin nhắn cuối cùng là do người phụ trách nhóm dự án của công ty Khởi Hoa gửi đến chúc cô có kỳ nghỉ vui vẻ, cô hít một hơi thật dài. Cuối cùng, trước khi lên giường đi ngủ, cô vớ lấy lọ thuốc ngủ và bắt đầu bến đầu tiên của giấc ngủ dài ba ngày ba đêm.
Cái gọi là kế hoạch đã thay đổi. Cô đã hiểu sâu sắc đạo lý này. Bởi ngày hôm sau, Tiểu Quân ngồi trên chiếc Excelle nghe Mỹ Mỹ hào hứng chỉ ra ngoài cửa sổ khi xe của họ đi qua cánh đồng lúa.
Giấc mơ ngủ suốt ba ngày ba đêm của cô tan thành bong bóng. Cuối cùng, cũng đến được vùng núi phía Tây. Khi Mỹ Mỹ kéo lên xe, cô vẫn còn đang ngái ngủ do tác dụng của thuốc ngủ đã uống tối qua. Cô vốn cho rằng cuối cùng lần này, cô cũng có thể ngủ đến tận khi thuốc ngủ hết tác dụng mới thức dậy nhưng không ngờ, Mỹ Mỹ lại “chém trước báo sau”. Sáng sớm tinh mơ, cô ấy đã chạy đến nhà cô, lôi cô ra khỏi giường. Khi miệng cô vẫn còn nài nỉ không đi có được không thì Mỹ Mỹ đã vỗ cho cô một cái.
- Không được. Tớ đã mong chờ được đi ăn mơ tươi từ lâu lắm rồi. Cậu cứ thử không đi xem. Chúng ta không còn bạn bè gì nữa.
Khi lên xe, Tiểu Quân vẫn như ở trong đám mây mù, suýt nữa thì bước nhầm lên thùng xe. Bờ vai ấm ấm, có người dìu cô. Cô ngoái đầu lại xem thì đó là Khởi Trung. Anh mặc chiếc áo phông trắng, cực kỳ thoải mái, cứ như ánh bình minh vậy.
Vì còn sớm nên không bị tắc đường. Khởi Trung lái xe rất cẩn thận, Tiểu Quân lên xe là lại ngủ tiếp. Khi cô thức dậy thì thấy trên người mình được đắp chiếc áo khoác của người khác. Cô không cần hỏi cũng biết đó là áo của ai. Mùi nắng quen thuộc này thì ngoài Khởi Trung ra còn ai có chứ? Cô mở mắt nhìn Mỹ Mỹ ngồi bên cạnh mỉm cười, Tiểu Quân cũng mỉm cười. Cô biết Mỹ Mỹ đã vì cô. Chỉ là một người sao có thể đối xử với một người khác tốt như vậy, luôn luôn coi đó là trách nhiệm của mình mà không hỏi là liệu người đó có cần không?
Gió tháng Năm thổi nhè nhẹ qua cửa sổ xe. Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy một góc trời. Cô chưa ra khỏi Thượng Hải thì đã ngủ thiếp đi. Ký ức cuối cùng trước khi nhắm mắt lại là một bầu trời tờ mờ sáng, khi tỉnh dậy đã thấy một bầu trời xanh. Một cảm giác mới mẻ, bên ngoài cửa xe là màu xanh thăm thẳm, những khe nước suối. Lúc đi qua một hồ nước lớn, Mỹ Mỹ thốt lên ngạc nhiên:
- Thái Quân, anh nhìn Thái Hồ kìa.
Tiểu Quân chưa bao giờ thấy Thái Hồ, cô lập tức nhổm người nhìn ra ngoài. Giọng Khởi Trung vang lên bên vô lăng hơi buồn cười. Anh chỉ nói một câu:
- Vẫn chưa đến, Thái Hồ mà nhỏ như vậy sao?
4
Thái Hồ mà nhỏ như thế sao…
Cuối cùng Thái Hồ thật sự cũng xuất hiện trước mặt Tiểu Quân. Lúc này, cô mới hiểu ý câu nói của Khởi Trung.
Con đường dần dần rộng ra. Chiếc cầu Thái Hồ trắng như tuyết trải dài ra trước mắt. Trên cầu không có nhiều xe ô tô. Hai bên thành cầu là khói sóng trắng xóa. Nếu so với những thác nước trước đây cô đã từng được thấy thì quả đúng là ánh trăng so với ánh nến, khác nhau một trời một vực.
Chiếc cầu lớn chưa phải là tất cả, giữa hồ còn có một đảo nhỏ. Trên đảo có một ngôi nhà màu trắng xám. Kính cửa xe được kéo xuống hết, bên tai là tiếng gió thổi phần phật, những chú cò trắng giật mình bay vút lên, mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Ngôi nhà đó nằm một mình giữa ngút ngàn màu xanh xung quanh. Cánh cửa sổ vẫn chưa đóng hẳn nên có thể nhìn thấy tấm rèm cửa màu trắng đang bị gió thổi tung lên. Cũng không biết ai sống trong căn nhà đó nữa?
Xe đi rồi mà Tiểu Quân vẫn nhìn về phía ngôi nhà đó. Thái Quân đang nói chuyện với Khởi Trung. Họ vừa nhắc đến cây cầu này thì Khởi Trung nói, hồi anh còn nhỏ, họ phải đi phà để ra khỏi Tây Sơn. Nếu lúc đó có cây cầu này thì tốt biết mấy. Vài năm trước, cầu mới được xây nên việc đi lại thuận tiện hơn nhiều. Tiểu Quân không kìm nổi trí tò mò hỏi:
- Vậy còn hòn đảo thì sao? Khi xây cầu, họ làm luôn cả hòn đảo đó sao?
Anh quay đầu lại nhìn cô. Cô đang tì vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài. Khi nói chuyện với anh, đầu cô hơi nghiêng về một bên. Gió thổi mạnh làm những lọn tóc xõa ra trước mặt. Cô giơ tay vén lại tóc nhưng không được nên đành phải dùng cả hai tay để túm lại. Anh liếc nhìn, khi nói, trong mắt anh bỗng lấp lánh nụ cười, anh nhẫn nại giải thích:
- Không đâu. Hòn đảo đó vốn có từ trước. Hồi nhỏ, tôi cũng đã lên đấy. Lúc đó không có ngôi nhà kia. Sau này, họ mới xây ngôi nhà đó.
- Thế ai sống ở đó vậy? – Tiểu Quân tò mò. Mỹ Mỹ cũng góp vui:
- Phải đấy. Chắc chắn là một người cực kỳ giàu có. Thật tuyệt vời!
Thái Quân không hài lòng:
- Thế thì có gì ghê gớm chứ? Nhà của mẹ anh ở quê lớn như vậy mà mới chỉ xây hết có hơn một trăm nghìn tệ. Hơn nữa, em chưa gặp người ta, sao em biết là người ta tuyệt vời chứ?
- Em nói ngôi biệt thự của người ta tuyệt vời! Ở giữa Thái Hồ có một hòn đảo nhỏ mà trên hòn đảo lại chỉ có mỗi căn nhà đó. Ở nhà anh những thứ khác không nhiều chỉ nhiều mỗi đất. Xây một ngôi nhà ăn nhằm gì? Cho dù có xây cả một nông trại cũng chẳng có gì đáng kể. – Khi nói, Mỹ Mỹ cười khì khì, dùng tay đẩy vai bạn trai về phía trước. Thái Quân cười thành tiếng và cũng đáp lại một câu:
- Phải. Vậy có xây một chuồng heo ở đây chắc cũng hơn một căn hộ hai phòng ở Thượng Hải nhỉ?
- Đừng đoán nữa. Đó là phòng thu phí của thị trấn đấy. Chủ tịch thị trấn đã xây dựng nó theo kiến trúc nước ngoài. Được đấy chứ? Khả năng bắt chước của người Tây Sơn thế nào? – Khởi Trung đưa ra câu trả lời cuối cùng trong sự hồi hộp chờ đợi của mọi người. Khi nói, mắt anh nhìn về phía trước nhưng nhìn kỹ vẫn phát hiện ra nụ cười trên khuôn mặt ấy.
Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Lúc đó trong đầu Tiểu Quân ngập tràn ảo ảnh, giống như quả bong bóng cực lớn bay trên đầu hồi nhỏ mà tay cô chưa kịp chạm vào thì đã nổ tung. Sau khi giật mình là một tràng cười nắc nẻ.
Mỹ Mỹ cũng cười vỗ vào thành ghế phía trước:
- Trạm thu phí giống như một ngôi nhà cổ! Đúng là quá giống sơn trại. Sơn trại kinh điển.
Xe đã đi qua chiếc cầu lớn. Vào giây cuối cùng khi xe rẽ ngoặt, Tiểu Quân ngoái đầu lại nhìn ngôi nhà giữa hồ một lần nữa. Tất cả những cảm xúc trước đây đều hóa thành một nụ cười, mở mãi trên miệng mà không tắt.
Khởi Trung lái xe qua thị trấn, vào đường núi, lên dốc, cuối cùng dừng lại bên một ngôi nhà màu xám. Khi xuống xe, anh giới thiệu với mọi người:
- Đây là nhà của ông bà nội tôi. Ông bà tôi đã mất nên giờ chỉ có một mình tôi sống ở đây thôi. Mọi người vào đi.
Quả đúng là căn nhà cổ. Cánh cửa gỗ khép hờ. Cửa xe vẫn chưa đóng lại thì có đứa trẻ chạy đến, nhìn thấy Khởi Trung, nó hét lên rồi nhào đến gọi thân mật:
- Ông trẻ về rồi. Chúng cháu đợi ông trẻ lâu lắm rồi.
Đó là cậu bé đầu trọc, phơi nắng nhiều đến mức da đen bóng, đôi mắt sáng cười híp cả lại. Cậu bé chạy nhanh đến mức Tiểu Quân chưa kịp nhìn rõ thì cậu bé đã chạy đến bên Khởi Trung rồi.
Từ sau cánh cửa lại có người bước ra. Đó là một đôi vợ chồng khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tất cả đều có khuôn mặt chất phác. Họ vui mừng gọi Khởi Trung:
- Chú! Chú về rồi ạ. Chú đi đường vất vả quá! Mọi người vào ăn cơm đi. Cơm canh xong hết cả rồi ạ.
Khởi Trung bế đứa trẻ, miệng đáp lại đôi vợ chồng kia nên nhất thời không có thời gian giới thiệu với họ. Khi đặt đứa trẻ xuống, anh mới ngoái đầu về phía ba người đang trợn tròn mắt, há hốc mồm vì ngạc nhiên kia. Đặc biệt là Tiểu Quân, cô nhìn chằm chằm vào anh. Anh cười hỏi:
- Sao vậy? Đây là cháu trai và cháu dâu của tôi. – Rồi anh vỗ vỗ vào cậu bé đang gây sự chú ý của tất cả mọi người nói. – Tiểu Cương, cháu gọi tôi bằng ông trẻ. Nó còn có một cô chị gái sắp hai mươi tuổi rồi. Cô bé đang đi học ở Tô Châu.
Thật là khoa trương quá! Tiểu Quân không ngờ anh chàng Khởi Trung trông không hơn cô là mấy tuổi này lại có cả cháu gọi mình bằng ông trẻ. Đó chắc hẳn phải là một gia đình rất lớn. Hơn nữa, Khởi Trung và đứa trẻ là người một nhà vô cùng tự nhiên nên đã thuyết phục được tất cả mọi người.
5
Khi bước vào cửa, chú chó sủa lên mấy tiếng. Bị chủ mắng cho một trận nó mới ư ử dừng lại. Ngôi nhà rất lớn, được quét dọn cực kỳ sạch sẽ. Dưới giàn nho xanh còn có một cái giếng, dưới cửa sổ là đống củi được xếp ngay ngắn gọn gàng.
Bữa trưa đều là các món ăn dân dã: gà vịt tự nuôi, rau xanh tự trồng, cá bắt ở hồ, còn có cả thịt ướp khô tự làm. Món thịt ướp khô thơm ngon, canh gà nổi lớp mỡ vàng, cá tươi hấp khiến cho mọi người ăn mà chỉ muốn nuốt cả lưỡi của mình. Đến cả một người luôn miệng kêu phải giảm béo như Mỹ Mỹ cũng ăn liền hai bát. Hai chú chó dưới chân bàn cứ chạy đi chạy lại: một chú màu vàng, một chú màu đen, đôi mắt hau háu. Mỗi lần xin được đồ ăn là chộp lấy chén ngon lành. Tiểu Quân bị chúng làm cho mềm lòng. Cô chỉ muốn gắp thức ăn cho chúng nhưng bị Khởi Trung ngăn lại:
- Đừng cho chúng ăn nữa. Chúng chỉ ăn xương thôi. Cũng đừng quá thân thiết với chúng. Mẹ của chúng đang nhìn đấy.
Tiểu Quân ngoái đầu lại thì quả nhiên chú chó đen to đùng khiến cô sợ run cầm cập lúc bước vào đang đứng ngoài cửa nhìn. Cô vừa ú ớ thì mọi người đều cười phá lên.
Sau khi ăn cơm xong, cháu dâu Khởi Trung pha trà mang lên. Chè do nhà tự sao khi pha có mùi thơm dịu nhẹ được rót vào những chiếc cốc thủy tinh. Trên thành cốc có in hai chữ “Thượng Hải” màu đỏ. Đây là thứ mà hồi nhỏ Tiểu Quân và Mỹ Mỹ rất quen thuộc. Bao nhiêu năm không thấy, giờ trông thấy nó mà cảm giác thật thân thiết.
Sau khi bước vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn cho mình, Tiểu Quân nghĩ mình sắp yêu nơi này mất rồi. Trần nhà rất cao, ga giường còn mới. Trên ga có hình rồng phượng truyền thống. Hồi nhỏ, cô cũng đã từng ngủ trên chiếc ga như thế này. Không biết trong gối có nhét thứ gì nữa. Khi ngủ nó cứ phát ra tiếng sọat soạt, lại có cả mùi thơm nữa. Khi nằm xuống, cử tưởng chỉ nghĩ đến những ký ức hồi nhỏ nhưng thật không ngờ, cô đã ngủ thiếp đi, ngủ rất say và không có giấc mơ nào cả.
Cô ngủ đến tận lúc mặt trời chếch về hướng tây. Không biết bao lâu rồi, cô không có được giấc ngủ trưa ngon như vậy. Khi xuống nhà, cô cảm thấy rất thoải mái. Căn nhà yên tĩnh! Cháu dâu của Khởi Trung đang bận rộn với việc bếp núc. Cô ấy ngoái đầu lại nhìn cô, không nói gì mà chỉ mỉm cười đôn hậu. Cô muốn bước lại giúp nhưng cô ấy lại bảo cô đi ra, vô cùng khách sáo.
Cô bị đẩy ra khỏi bếp, quay người lại thì thấy Khởi Trung và Tiểu Cương đang ngồi trên chiếc ghế mây chơi cờ. Hai người chơi rất say sưa. Tiểu Cương sắp thua. Lo lắng kêu ca liên tục. Cô bước tới xem mà không nhịn được phì cười. Cô nhấc quân Đại đội trưởng của Tiểu Cương ăn quân Trung đội trưởng đang phòng thủ ngoài vòng vây của Khởi Trung rồi ngồi xuống nói với cậu bé:
- Để xem anh có cứu được nước này không. Không cứu được, chúng ta sẽ tiếp tục ăn sạch quân của anh nhé.
Mắt Tiểu Cương sáng lên. Khởi Trung cười đau khổ:
- Được rồi. Cháu có cứu viện. Ông chịu thua.
Tiểu Cương nhảy lên reo hò:
- Chị giỏi thật đấy! Em chưa bao giờ thắng ông trẻ cả. Chị vừa mới đến là em thắng rồi.
Hả? Lần này đến lượt Tiểu Quân cười. Anh ta là ông trẻ còn cô là chị. Vai vế là ai với ai đây? Nhưng Tiểu Cương quá vui mừng nên đã kéo cô chạy ra ngoài và nói:
- Chị ơi, em đi hái mơ tươi cho chị ăn nhé. Đi thôi. Chúng ta đi thôi.
Khởi Trung đi sau hai người. Bước ra khỏi cửa, rẽ ngoặt là con đường lên núi. Tiểu Cương mới tám chín tuổi nhưng chạy cực kỳ nhanh. Chỗ nào cũng đều như đất bằng. Tiểu Quân đáng thương hiếm khi đi trên con đường nhỏ nông thôn gập ghềnh này nên bước đi rất khó khăn. May mà Khởi Trung đã kịp thời dìu cô. Nếu không thì không biết cô đã ngã lăn đến đâu rồi.
Tiểu Cương chạy rất nhanh. Cậu bé vừa mới ngoái đầu lại gọi họ thì ngay sau đó đã mất dạng rồi. Tiểu Quân lo lắng:
- Trời ơi! Cậu bé đó chạy đâu mất rồi? Anh mau đuổi theo nó đi kẻo nó lạc mất đấy.
Khởi Trung cười phá lên:
- Ngày nào nó chẳng chạy lên núi. Cô không cần phải lo. Tôi biết rõ rừng mơ này mà. Đến đó là thấy chú khỉ nhỏ ấy ngay thôi. Không cần phải đuổi theo đâu. Cô lạc mất mới đáng sợ đấy!
Tiểu Quân không phục:
- Có gì đáng sợ chứ? Tôi là người lớn. Cậu bé đó mới có mấy tuổi chứ?
Cô vừa đi vừa nói, suýt nữa thì va đầu vào cành mơ chìa ra. Khởi Trung giơ tay ngăn lại thì đầu cô va đúng vào vai anh, bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng anh:
- Chín tuổi. Nhưng nó đi đường không va vào cành cây giống người lớn đâu.
Tiểu Quân đỏ mặt, mãi sau mới nghĩ ra đòn phản công lại:
- Người lớn như anh thì cũng có gì ghê gớm đâu. Đánh cờ với một cậu bé chín tuổi mà rào trước đón sau, giở hết chiêu nọ đến chiêu kia.
Anh cười phá lên ha ha:
- Chẳng phải tôi đã nhường nó rồi sao?
- Nhường gì chứ? Chúng tôi ăn quân Trung đội trưởng của anh thì anh phải chịu thua thôi.
Anh ta nhíu mày:
- Tôi vẫn còn quân Sư đoàn trưởng ở bên cạnh. Cô không nhìn thấy sao?
- Làm gì có? – Dù sao bàn cờ cũng đã thu lại rồi. Cô phủ nhận đến cùng. – Anh thua rồi. Thua tôi và Tiểu Cương.
Anh không phản kháng lại nữa mà chỉ nhìn cô cười nói:
- Được rồi. Tôi thua. Thua cô và Tiểu Cương.
Tiểu Quân bàng hoàng. Trước đây, cô chưa bao giờ nghe giọng điệu của người đàn ông nhẫn nại và vui vẻ như vậy. Chí Hào có tính khí rất công tử. Cô lại yêu anh nên chuyện gì cô cũng quen nhường anh. Giữa hai người, nếu anh hài lòng thì tốt còn nếu anh không hài lòng thì cô phải chịu ấm ức để cho anh hài lòng. Như vậy cũng tốt. Bây giờ, bỗng nhiên nghe thấy giọng điệu lạ lẫm như vậy nên nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Đường núi ngày càng gập ghềnh. Anh tiếp tục kéo cô đi. Tiểu Quân nhờ sức của anh mà đã trèo được lên núi cao. Bên tai cô bỗng nghe tiếng anh vọng lại.
- Được rồi. Đến nơi rồi.
Cô vội ngẩng đầu lên thì quả nhiên nhìn thấy phía sau lưng anh là cả một rừng mơ rậm rạp. Tiểu Cương đã nhìn thấy họ. Cậu bé đang ngồi trên cây ra sức vẫy. Khi ngoái lại nhìn con đường mình vừa đi qua thì đúng là cô đã leo lên đến sườn núi rồi. Không có gì che khuất tầm mắt, nhìn ra xa là Thái Hồ mênh mông sóng nước, bóng chiều tà đổ xuống, trên bầu trời có cả một mảng màu cam đỏ đậm như mực. Đẹp tuyệt vời!
Cô không ngờ mình lại có thể trông thấy cảnh đẹp như vậy nên rất thời cứ đứng ngây ra. Anh cũng không hối thúc cô mà yên lặng chờ đợi. Cuối cùng tiếng gọi của Tiểu Cương ở trên cây đã làm Tiểu Quân sực tỉnh. Cô nghiêng đầu thì thấy khuôn mặt của Khởi Trung thật dịu dàng và ấm áp. Trước đây, cô chưa từng để ý đến nét mặt của người đàn ông này nhìn mình nhưng hôm nay, cô đã bắt gặp đến mấy lần rồi. Gió đêm trên núi rất mạnh. Cô cũng không cảm thấy lạnh nhưng cúi đầu nhìn xuống thì thấy tay mình vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
6
Buổi tối, Tiểu Quân và Mỹ Mỹ nằm trên giường tán gẫu. Cứ như họ đang quay trở về thời đại học vậy. Chiếc giường rất lớn, hai người nằm cũng không thấy chật. Buổi chiều, Mỹ Mỹ và Thái Quân đã đi dạo trong thị trấn. Đến giờ cô ấy vẫn chưa hết vui mừng, luôn miệng nói nơi này thật tuyệt.
Tiểu Quân im lặng nghe rất lâu. Cuối cùng, cô bỗng buột miệng nói một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chủ đề họ đang nói:
- Mỹ Mỹ, có phải… Khởi Trung thích tớ không?
“Cộc” một tiếng, Mỹ Mỹ gõ vào trán cô:
- Tiểu thư à, bây giờ cậu mới nhận ra sao? Người ta đang theo đuổi cậu đấy. Nhờ phúc của cậu nên chúng tớ mới được tới đây. Nếu không thì tớ việc gì phải vất vả sáng sớm tinh mơ chạy đến kéo cậu ra khỏi giường chứ?
Cô ấy nói vậy khiến Tiểu Quân cũng không kìm được:
- Cậu còn nói nữa. Chuyện gì cũng chẳng thèm báo một tiếng hại tớ chẳng kịp chuẩn bị gì cả.
Mỹ Mỹ cười khì khì:
- Nói trước thì cậu có chịu đi không? Tớ còn không hiểu cậu sao?
Lần này, Tiểu Quân sững lại một lúc rồi mới nói, giọng thấp đi rất nhiều:
- Biết rồi mà cậu còn làm vậy.
Mỹ Mỹ quay người về phía cô cười:
- Tiểu Quân, lẽ nào cậu không thấy Khởi Trung cũng được sao?
Tiểu Quân im lặng, mãi sau mới trả lời:
- Anh ấy rất tốt!
- Vậy thì cậu thử đi. Không thử thì làm sao biết là không được? Nếu thật sự không được thì lại bỏ. Mẫu đàn ông như vậy rất an toàn. Hoàn toàn không có mối nguy cơ nào. Anh ấy sẽ không làm cậu bị tổn thương đâu.
- Thử xem ư? Nếu tớ thử mà vẫn không được thì phải làm thế nào? Đàn ông cũng bị tổn thương chứ? – Tiểu Quân ngần ngại.
Mỹ Mỹ cười thành tiếng:
- Sao cậu không nghĩ đến lúc Chí Hào làm cậu bị tổn thương đi? Tớ xin cậu. Bây giờ chuyện đó bình thường mà. Hơn nữa, cậu cũng không phải là kẻ bắt cá hai tay. Còn nữa, Tiểu Quân, cậu trở thành người đại diện phát ngôn cho đàn ông từ bao giờ thế? Sao cậu lo cho họ vậy?
Tiểu Quân cũng không hiểu. Cô vốn không phải là người để ý đến cảm nhận của anh nhưng khi nói, trước mắt cô cứ hiện lên hình ảnh Khởi Trung nhìn cô trìu mến nên tự nhiên buột miệng nói ra câu đó.
- Tớ chỉ sợ làm lãng phí thời gian của người ta. – Không có cách nào giải thích cho phản ứng của mình, khi nói, giọng cô lại thấp xuống.
- Thời gian dùng để làm gì? – Mỹ Mỹ tổng kết. – Thời đi học thì mẹ tớ nói, nếu con dám yêu đương thì mẹ sẽ đánh gãy chân con. Đó là lãng phí thời gian. Bây giờ thì sao? Bây giờ nếu tớ không yêu ai thì mẹ tớ lại cho là lãng phí thời gian. Tuổi xuân của người con gái rất ngắn. Khi có người theo đuổi thì đừng nên bỏ qua. Cậu nghĩ ngợi làm gì? Không còn Chí Hào nữa, lẽ nào cậu định đi tu vì anh ta sao? Hãy nhìn về phía trước, còn có rất nhiều đàn ông.
Lời tuyên bố hùng hồn của Mỹ Mỹ khiến Tiểu Quân không nhịn được cười. Cô gật đầu phụ họa thêm một câu:
- Phải. Hãy nhìn về phía trước, còn có rất nhiều đàn ông.
Nhưng sau khi nói xong, cô chỉ thấy trước mắt mình toàn một màu đen. Nóc nhà rất cao, trong đêm là cả một mảng màu đen. Thi thoảng lại có tiếng cho sủa khiến cho người ta cảm thấy không gian nơi đây cực kỳ yên tĩnh. Mỹ Mỹ quá mệt vì đi chơi cả ngày nên nhanh chóng thở đều đều bên cạnh cô. Tiểu Quân quay về với sự mệt mỏi nhưng lại không dám để mình chìm vào giấc ngủ.
Cô cứ một mình nhìn bóng tối rất lâu. Cuối cùng, cô cũng phải từ bỏ. Thở dài, cô với tay lần mò lọ thuốc ngủ quen thuộc.
Sáng sớm hôm sau, thứ đầu tiên Tiểu Quân vừa mở mắt đã nhìn thấy là một bát mơ đặt ở chiếc tủ đầu giường. Đầy mơ trong chiếc bát sứ màu trắng. Còn có cả nước mơ màu đỏ sẫm. Cô mơ màng định gọi Mỹ Mỹ dậy xem thì xoay người chỉ thấy còn lại một mình cô.
Sau khi Tiểu Quân đánh răng rửa mặt, cô bê chiếc bát đó lên. Không đợi được đến lúc xuống nhà, cô nhón tay lấy một quả bỏ vào miệng. Quả mơ mát lạnh. Cắn một miếng mà vị thơm ngon lan tỏa khắp miệng. Hương vị thật tuyệt vời! Cô lim dim mắt thưởng thức vị ngon của nó.
Trên cầu thang có một cái bóng nhỏ chạy lên, lao thẳng đến trước mặt cô cười toe toét:
- Chị ơi, chị dậy rồi à?
Cô rất quý cậu bé này. Cô cúi đầu xuống cười hỏi cậu bé:
- Tiểu Cương, đây là mơ em hái ư?
Tối qua, khi họ lên đến trên núi thì trời đã tối, còn chưa kịp hái gì thì bố mẹ Tiểu Cương gọi về ăn cơm. Trên đường về, mẹ Tiểu Cương còn nói sẽ thu hoạch mơ đem đi bán nhưng ngày mai mới đi để cho mơ được tươi ngon nhất. Tiểu Cương nhảy nhót trước mặt mẹ mình nói, sáng sớm mai cậu bé sẽ đi hái khiến cho Tiểu Quân cảm thấy thật ngại.
- Vâng! Hái sáng nay đấy ạ. Bố mẹ và ông trẻ của em cũng đi. – Tiểu Cương kể công. – Đây là bát mơ em hái riêng cho chị đấy.
Tiểu Cương rất đáng yêu. Khi cười, cậu bé còn có một chiếc răng khểnh. Tiểu Quân thích quá cúi xuống ôm cậu bé:
- Tiểu Cương giỏi quá! Em thật là đáng yêu! Cảm ơn em nhé.
Tiểu Cương đỏ mặt, mãi sau mới chìa tay kéo tay Tiểu Quân. Cô cười khì khì dắt tay cậu bé xuống nhà. Khi xuống nhà, cô chỉ nhìn thấy một mình Khởi Trung ngồi rửa mơ bên giếng nước. Những người khác đều không có ở đó.
Cảm giác xấu hổ của Tiểu Cương vừa qua đi, lúc này cậu bé bỗng nhớ ra thứ gì đó, cậu bé liền kéo tay Tiểu Quân gọi:
- Chơi cờ, chơi cờ. Chị ơi, chúng ta và ông trẻ chơi lại ván khác nhé. – Cô còn chưa kịp trả lời thì cậu bé đó đã chạy nhanh như gió vào trong phòng.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang. Khởi Trung nhìn cô. Giữa trang viên có một giàn nho, ánh nắng lốm đốm hắt xuống đất. Cô ngồi dưới ánh sáng đó nhất thời không nhìn rõ được khuôn mặt anh nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là mình dậy quá muộn. Cô cảm thấy rất ngại nên nói:
- Tôi ngủ dậy muộn quá! Mỹ Mỹ chẳng gọi tôi…
- Cô ấy nói gần đây cô quá mệt! Hôm qua lại bị gọi dậy sớm như vậy nên nếu không có việc gì thì cứ để cô ngủ thêm một lát.
Anh nói Mỹ Mỹ xuống nhà ăn sáng xong định lên gọi cô nhưng anh ngăn lại. Mỹ Mỹ bèn kể chuyện cô uống thuốc ngủ cho anh nghe và bảo nếu không ai gọi thì cô sẽ không dậy nổi đâu. Nghe xong, anh không nói gì mà chỉ dặn Tiểu Cương không được làm phiền cô. Cậu bé đó rất ngoan, chỉ thỉnh thoảng lén chạy lên xem mấy lần.
- Tôi ngủ ở đây rất ngon. – Tiểu Quân bê bát mơ ngồi xuống chiếc ghế trúc nhỏ.
- Cô đói chưa? Mẹ Tiểu Cương phần cơm cô đấy. Cô vào bếp ăn đi.
- Không cần đâu. Tôi ăn mơ được rồi. – Cô lại nhón một quả mơ rồi còn hỏi anh. – Anh có ăn không? Ngọt lắm!
Khởi Trung cười:
- Tôi biết. Nhưng sáng sớm mà đã ăn thứ đó sẽ bị tê răng đấy. Lát nữa, cô uống nước sẽ thấy. Cô nên ăn chút gì đó trước đi.
Cô vừa bỏ quả mơ vào miệng nên câu nói từ chối không rõ lắm. Khi cô lắc đầu, chỉ có tiếng ú ớ. Anh bước tới kéo cô, theo phản xạ, cô rụt tay lại, trên ngón tay vẫn còn màu đỏ của nước mơ. Nó tạo thành một vạch đỏ trong lòng bàn tay anh.
7
Kỳ nghỉ không dài nhưng đêm cuối cùng trước khi trở về, Tiểu Quân đã uống say. Họ uống rượu mơ do vợ chồng cháu trai của Khởi Trung ủ. Tửu lượng của cô không tốt lắm nên bình thường cô uống rất ít, nhưng loại rượu đó nhẹ, lại thơm, uống vào miệng rất ngọt nên cô đã uống rất nhiều.
Sau đó, điện thoại trong túi Tiểu Quân báo rung. Mở ra thấy số nhà gọi đến, cô đứng dậy ra ngoài nghe. Cô vừa đứng lên thì liền cảm thấy không ổn, đầu óc quay cuồng nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo, lo mình mất tự chủ, cô quay người một cách cẩn thận, vừa đi vừa nhìn mũi chân.
Là mẹ cô gọi điện đến, thấy giọng con gái là lạ, bà chỉ hỏi:
- Tiểu Quân! Con đang ở đâu?
Tiểu Quân bàng hoàng. Cô nhớ lại sáng hôm đến đây, cô đã gọi điện cho bố mẹ. Lúc đó, bố mẹ cô còn bảo cô cứ vui chơi cho thoải mái, sao mới hai ngày đã quên rồi chứ?
- Con ở Tây Sơn. Mẹ, bố mẹ về nhà rồi ạ?
- Vừa về. – Bà Hà trả lời ngắn gọn rồi lại nói. – Có người ở dưới nhà chúng ta đợi con lâu lắm rồi. Con có biết không hả?
Cô không biết, cô cũng không thể hiểu sao lại có người đợi cô? Ai đợi cô vậy? Còn có ai đợi cô chứ?
Mẹ cô tiếp tục nói ở đầu dây bên kia. Bà nói là chiếc BMW mà bà đã từng nhìn thấy và lại hỏi cô rốt cuộc chuyện là thế nào? Cô ú ớ vài tiếng rồi cuối cùng nói:
- Mẹ, người đó và con chẳng có gì hết. Mẹ bảo anh ta đi đi.
Sau khi gác điện thoại, lại có cuộc gọi đến. Lần này là số điện thoại của Chí Hào. Thực ra, trước đây Tiểu Quân đã xóa số điện thoại của anh đi rồi nhưng những con số này đã khắc sâu vào tâm trí nên cô không thể nào quên nó được. Màn hình điện thoại sáng lên khiến cô có cảm giác những con số đó có thể tấn công mình bất cứ lúc nào.
Không muốn biết thêm tin tức gì liên quan đến Chí Hào nữa, Tiểu Quân liền tắt nguồn điện thoại. Vì cô ấn quá mạnh nên móng tay đã bị gãy, đau đớn vô cùng.
Điện thoại im lặng, Tiểu Quân cũng vậy. Cô lặng lẽ đứng im tại chỗ rất lâu rồi đi một cách vu vơ mà không biết sau ngôi nhà đó là một bãi đất trống. Trên con đường đã, bóng cây lưa thưa, không xa đây chính là Thái Hồ. Ánh trăng rất đẹp! Nó chiếu sáng trên mặt hồ. Đêm mát lạnh mà cô cảm thấy lồng ngực mình nóng phừng phừng, cảnh vật trước mắt mờ đi, trong đầu chỉ còn một khái niệm. Say thật rồi. Cô không còn nhìn rõ cả đường về nữa.
Làm sao để quay về đây? Con đường ba năm qua chẳng được bước lấy một bước trên đường bằng. Toàn là khúc khuỷu bùn đất, lòng vòng quanh co. Mỗi lần ngoái đầu lại thì đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Vai cô bỗng nằng nặng. Cô quay đầu lại nhìn thì đó là Khởi Trung, anh đứng ngay phía sau cô. Cô muốn nói nhưng mở miệng ra mà không thể thốt nên lời. Anh cũng không nói gì mà chỉ đưa cho cô một thứ. Theo phản xạ, cô chìa tay ra nhận lấy nó. Đó là chiếc khăn tay mềm mại.
Tại sao lại đưa khăn tay cho cô chứ? Cô cảm thấy rất lạ nên ngẩng mặt lên nhìn. Một cơn gió thổi qua khiến cả khuôn mặt đều lành lạnh. Cô sờ tay lên mặt thì nó đã ướt đẫm rồi.
Anh vẫn đang nhìn cô. Cô và anh đứng đối diện với nhau như vậy. Thực ra, trong lòng cô rất buồn, buồn đến mức không nhúc nhích nổi nhưng lại không thể kìm nén, nước mắt cứ thế trào ra. Thật là xấu hổ! Cô muốn đẩy anh ra, không muốn để anh trông thấy bộ dạng này của mình nhưng trước mắt bỗng chỉ toàn là màu đen. Anh ôm lấy cô một cách vụng về, không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ lên lưng cô giống như an ủi một đứa trẻ.
Cô cảm thấy tất cả những điều này thật buồn cười! Tại sao cô lại cần anh an ủi chứ? Anh lấy tư cách gì mà an ủi cô như vậy? Nhưng bên tai chỉ vẳng lại tiếng khóc của chính mình. Ban đầu là thút thít, sau đó là nức nở. Anh càng lúc càng không biết phải làm gì nhưng lại sợ cô ngã nên chỉ biết ôm lấy cô. Cuối cùng, cô kiệt sức vì khóc nên ngồi xuống mép phiến đá và mở miệng cầu xin:
- Tôi vẫn muốn uống rượu, rượu mơ ấy.
Phiến đá rất lớn, có bề mặt bằng phẳng. Ánh trăng phản chiếu ánh sắng trắng. Anh cũng ngồi xuống từ tốn trả lời cô một cách dịu dàng ấm áp:
- Uống hết rồi. Nếu muốn thì cô vẫn có thể làm lại mà.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn tay đó. Nước mắt nước mũi hòa làm một. Vừa khóc xong nên mắt mũi cô đều đỏ lên. Khóe mắt vẫn còn ướt. Anh không kìm nổi nên đưa tay lên vuốt tóc cô mà không biết nên nói gì, chỉ lặp lại:
- Có thể làm lại mà. Đừng khóc nữa.
Cô muốn nói là mình không say, cũng không phải tại thứ rượu đó nhưng cổ họng cứ mắc nghẹn không thốt nên lời. Trước mặt chỉ có anh đang nhìn vào mắt cô một cách chăm chú, nhẫn nại làm cho cô có ảo giác, ảo giác rằng anh có thể nhìn cô như vậy mãi mãi, mãi mãi.
Có gì là mãi mãi chứ? Hoang đường. Nhưng trái tim cô bỗng có một khát khao, khát khao ánh mắt của anh, khát khao hơi ấm anh dành cho cô, tuy rằng đó không phải là những thứ cô thực sự muốn.
Cô chỉ muốn anh đem đến cho cô một chút sức mạnh và hơi ấm. Rõ ràng biết rằng làm như vậy thật đáng xấu hổ nhưng cô đang cô đơn, yếu đuối, bối rối, mất niềm tin vào bản thân, muốn có người ôm ấp và không muốn gặp ác mộng nữa.
Cô bắt đầu thấy sợ, sợ mình bị chìm vào trong ký ức, mãi mãi không thể nào thoát ra được giống như một người chết đuối sợ hãi, hoảng loạn và theo phản xạ muốn bám vào bất cứ ai xuất hiện trước mặt.
Cô cứ như thế nhìn anh rất lâu, nhìn đến lúc trước mắt mờ đi. Ấn tượng cuối cùng chỉ là ánh trăng, hồ nước bạc sáng chói đến nỗi cô không thể mở mắt ra được và cô chìm sâu vào trong bóng đêm.
Cơ thể rất ấm áp! Anh lại vòng tay ôm lấy cô lần nữa.