“Đừng nhúc nhích. Ngoan, kẻo cảm lạnh.”
Những ngón tay thon dài, chỉ cần một bàn tay đã bao trọn bàn chân cô. Động tác dịu dàng, giọng điệu quan tâm, khiến cô bỏ lỡ cơ hội kháng cự ngay từ đầu.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh xuyên qua khăn bông truyền tới gan bàn chân. Nhiệt độ cơ thể bị cơn mưa làm cho nguội lạnh, giờ lại dần ấm lên. Không khí vốn ẩm ướt dường như càng thêm nặng nề, dính nhớp, đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Gan bàn chân bị xoa đến ngứa ngáy, dường như cảm nhận được sự run rẩy khẽ khàng, anh ngẩng đầu, trong mắt ẩn ý cười.
Người anh họ hờ này, từ nhỏ đến lớn luôn mang gương mặt khiến người khác bất giác sợ hãi, đặc biệt là đôi mắt kia — mỗi khi cười, như muốn xuyên thấu tận đáy lòng người.
Trong con ngươi đen nhánh ấy, Kỷ Tri nhìn thấy chính mình.
Không cần soi gương, cô cũng biết trên mặt mình chắc canh đang hiện ra biểu cảm mà bản thân không hề muốn nhìn thấy.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi rào rạt. Nước từ tóc nhỏ giọt xuống, “tách” một tiếng rơi trên mu bàn tay cô.
Biên Nhiên lúc này mới rời mắt, nhìn thấy ngón tay cô vô thức siết chặt vạt váy, liền đưa tay, tự nhiên mà lau sạch giọt nước trên tay cô.
Kỷ Tri nhìn bàn tay to lớn của anh phủ lên mu bàn tay mình, cổ họng bỗng nghẹn ứ.
Chỉ nghe anh nói:
“Tri Tri, sang năm em đến Kinh Thị tìm anh, được không?”
“…”
Và rồi, mỗi lần giấc mơ đều đột ngột kết thúc ở đó.
Kỷ Tri giấu việc mình lén nuôi một con zombie, phải ngược dòng về năm ngày trước.
Hôm đó cô vừa tỉnh dậy thì cửa phòng đã vang lên vài tiếng gõ “cộc cộc cộc”. Ngoài cửa, giọng nói ngọt ngào của cô nhỏ – Kỷ Vãn Nguyệt – cất lên:
“Tri Tri, tỉnh chưa? Cô vào nhé.”
Nàng còn chưa kịp dứt lời, cửa phòng đã bị Kỷ nữ sĩ đẩy bật ra. Bà ôm một chiếc hộp giấy thật to, vội vã đi thẳng đến mép giường.
Ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tri, mùi nước hoa quen thuộc lập tức lan tỏa, đầu ngón tay với bộ móng hồng phớt khẽ chạm vào chóp mũi nàng.
“Xem cô mang cho con thứ tốt gì này.”
Dứt lời, bà mở chiếc hộp. Tấm lụa gói bung ra, ánh sáng lấp lánh phản chiếu khiến Kỷ Tri chói mắt.
Nằm trên cùng là một chiếc vòng cổ kim cương rực rỡ, từng viên lớn nhỏ kết lại thành một dải kín.
“Cô nhỏ thương con nhất mà,” Kỷ Vãn Nguyệt cười quyến rũ, “đây là quà thủ lĩnh căn cứ Hải Thành tặng bác Tần, cô vừa lấy được liền mang về cho con.”
Chiếc vòng xa xỉ đến mức, ngay cả trong thời mạt thế khốc liệt này, chỉ cần liếc qua cũng đủ biết giá trị không thể đong đếm. Dưới lớp vòng cổ ấy còn có một chiếc váy lụa màu rượu sâm banh. Vải mềm mại, tầng tầng lớp lớp, chưa mặc đã có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp mộng ảo của nó.
Kỷ Tri vội ngăn lại, không để bà thử vòng lên cổ mình: “Cô à, cô đưa cháu mấy thứ này làm gì chứ? Váy này mặc vào lỡ có chuyện gì, chạy còn không nổi.”
Nhưng bàn tay yếu ớt của nàng nhanh chóng bị Kỷ nữ sĩ gạt phắt đi.
“Còn không phải vì lo cho con sao?” Bà chau mày, “Căn cứ giờ đã có tổ tuần tra bảo vệ, có chuyện gì mà phải sợ. Con có biết bao nhiêu người đang tìm cách trèo lên giường Văn Định không? Hôm trước trong hội nghị lãnh đạo, còn có người công khai giới thiệu phụ nữ cho anh đấy!”
Kỷ Tri bất đắc dĩ thở dài: “Cô ơi, chuyện của anh thì mặc kệ hắn, liên quan gì đến cháu.”
“Sao lại không liên quan!” Đôi mắt hồ ly tinh anh kia cong lên, dù không cười vẫn toát ra mười phần phong tình. Bà nhéo má nàng, giọng điệu sắc bén: “Cô nhỏ đã nói bao nhiêu lần rồi? Đàn ông chính là tài nguyên. Đã tóm được thì đừng để tuột mất!”
“...”
Kỷ Tri cứng họng, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Kỷ Vãn Nguyệt mặc bộ sườn xám màu lục đậm ôm sát cơ thể, phô bày trọn vẹn đường cong quyến rũ. Chuỗi ngọc trai trắng ngà trên cổ và đôi khuyên tai đồng bộ càng tôn lên làn da mịn màng, lấp lánh của bà. Dù đã ngoài bốn mươi, nhưng nhờ chăm chút khéo léo, bà trông chẳng khác nào thiếu phụ ngoài ba mươi, hoàn toàn không mang chút dấu vết nào của thời mạt thế tàn khốc.
Cô nhỏ của nàng, đích thực là một người đàn bà có thể sống sót ở bất cứ đâu, một tay che trời.
Thuở trẻ, bà bất chấp gia đình ngăn cản, kiên quyết gả cho ngài Biên – một người đàn ông góa vợ đã có con riêng. Sau khi cưới, bà dựa vào tài lực của nhà họ Biên, nhanh chóng tung hoành cả giới thương nghiệp ở thành phố C. Mãi đến bảy năm trước, khi mạt thế bùng nổ, Kinh Thị rơi vào địa ngục, dượng và Biên Nhiên mất tích, cả nhà mất đi chỗ dựa… nhưng bà chưa từng rơi một giọt nước mắt. Bà lập tức kéo Kỷ Tri còn đang bị phong tỏa ở trường đại học, cùng nhau chạy thoát nạn.