“Cô thật sự không khỏe? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”
Anh vừa đưa tay ra, Kỷ Tri liền theo bản năng né tránh, dường như rất sợ bị chạm vào. Nhận ra mình thất thố, cô thoáng ngượng ngập:
“Tôi… đúng là hơi khó chịu. Tôi đi ra kia điều chỉnh một chút.”
Nói rồi, cô bước sang gốc cây gần đó, ra hiệu vẫn sẽ chú ý xung quanh.
Văn Định chỉ gật đầu, không tiện hỏi nhiều. Nhưng từ lần điều tra trước, anh đã mơ hồ cảm thấy Kỷ Tri có gì đó khác lạ, song thay đổi quá tinh vi, khó nắm bắt.
Kỷ Tri thấy anh không chú ý nữa mới khẽ thở phào.
Ngực cô… quá căng. Từ sáng sớm đã nhức nhối, giờ càng lúc càng trướng đau, ngay cả áo cũng lấm tấm vệt nước. Trong môi trường nồng mùi tử thi thế này, cô vẫn ngửi được mùi sữa ngọt ngậy phảng phất quanh người.
Không muốn cũng phải thừa nhận — sữa đã tiết ra mà không được hút, tích lại khiến ngực đau nhức. May mắn là hôm nay cô mặc áo khoác rộng, tạm thời chưa bị ai phát hiện.
Chỉ mong có thể nhanh chóng trở về căn cứ…
Đúng lúc ấy, Đào Đào bỗng mở to mắt.
“Tôi cảm giác được rồi…” Cô run giọng nói, sắc mặt trắng bệch. “Tôi tìm thấy nó…”
“Khí tức ấy… vẫn luôn đứng ở đó…”
Ngón tay cô run rẩy chỉ thẳng về phía… gốc cây nơi Kỷ Tri đang đứng.
“Nó vẫn luôn… luôn đứng ở chỗ đó…”
“Đúng rồi, chính là khí tức mà Châu Châu đã đánh dấu. Gần đây tôi vẫn cảm ứng được mùi vị quen thuộc ấy, không sai đâu… Khoảng một tuần trước, thời gian cũng khớp. Nó xuất hiện rồi chỉ đứng yên ở đó… Sau đó, những mùi khác thì lần lượt tan rã…”
“Chúng tự tan rã… Những khí tức ấy, đều là chính bản thân chúng tự xé nát mình…”
Tuy chỉ có thể thấy được dáng hình mơ hồ, nhưng cô vẫn nhận ra rõ ràng – những bóng dáng kia đều tự mình xé bản thân thành từng mảnh, bụng bị mổ phanh, giống như ma quỷ, chẳng hiểu vì sao lại cố chấp tự hủy diệt như vậy.
Đào Đào vừa nhớ đến cảnh tượng ấy, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Cô cắn chặt răng, nhắm mắt lại, rồi mới run giọng nói tiếp:
“Cuối cùng còn lại một cái. Nó cùng một người khác rời đi… dựa theo khí tức, chắc hẳn là lên ô tô. Nhưng chưa đi được bao lâu, một trong hai người họ liền biến mất…”
“Khi họ rời đi, chính là đi hướng này…”
Ngón tay mảnh khảnh của cô bé run rẩy, chỉ về đúng hướng mà bọn họ vừa đến.
Sắc mặt Kỷ Tri và Văn Định đồng loạt trầm xuống.
“Đào Tử, cái cuối cùng còn lại ấy đến đây từ khi nào? Có đi cùng cái bị đánh dấu kia không?” – Văn Định hỏi.
Đào Đào mặt trắng bệch lắc đầu:
“Không phải. Cái mùi kia từ đầu đã ở đây, cùng mấy khí tức khác xuất hiện một lượt, nhưng nó vẫn luôn dừng lại tại chỗ này rất lâu.”
Dựa vào ghi chép của Bùi Châu, toàn bộ viên pha lê trong khu vực này đều đã bị hủy diệt trong cùng một khoảng thời gian. Kết hợp với lời quan sát của Đào Đào, ít nhất có thể rút ra hai điều.
Thứ nhất, người rời đi cùng zombie cuối cùng ấy chính là một con người. Nghĩa là nơi gần căn cứ này – một vùng hoang vắng đến chim cũng chẳng buồn đậu – lại tồn tại mấy chục con zombie, thậm chí còn có cả người sống sót.
Thứ hai, con zombie bị đánh dấu kia hẳn chưa biến mất. Nó có thể đã chạy thoát hoặc dùng cách nào đó để che giấu dấu vết quan trắc. Rốt cuộc, nếu tất cả thảm cảnh này đều do người cuối cùng kia gây ra, thì việc để anh ta lên xe chẳng khác nào làm điều thừa.
Nhưng nếu vậy, trong đầu cả ba người đều hiện lên cùng một cái tên—
“Tam hình zombie.”
Hơn nữa, phương hướng họ rời đi chỉ dẫn đến một nơi duy nhất: căn cứ người sống sót ở thành C.
Tình hình trở nên rắc rối hơn nhiều.
Nếu suy đoán tồi tệ nhất thành sự thật, chẳng phải họ đã vô tình để nó lọt thẳng vào căn cứ rồi sao?
Văn Định lập tức ấn nút trên thiết bị liên lạc:
“ŧıểυ Triệu, báo ngay cho toàn đội. Rà soát toàn bộ ghi chép ra vào thành ngay bây giờ. Đúng, ngay lập tức. Tôi cũng quay về ngay.”
Dứt lời, anh ra hiệu cho hai người mau chóng lên xe. Họ phải khẩn cấp trở về báo cáo tình hình.
Nhưng Kỷ Tri đã đưa tay ngăn anh lại ngay khi anh vừa mở cửa xe:
“Để tôi, sẽ nhanh hơn.”
Văn Định thoáng khựng lại, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng:
“Xa lắm đấy. Cô chịu nổi không? Kỷ Tri, sắc mặt cô vốn đã không ổn rồi.”
Kỷ Tri chỉ khẽ lắc đầu.