Kỷ Tri dứt khoát kéo mạnh sợi dây trói xuyên qua vòng kim loại, ghì chặt đến nấc cuối cùng rồi mới buông tay, để nó rơi gọn vào khóa.
Cô cẩn thận kiểm tra tới lui vài lần, đảm bảo độ căng vừa vặn, không chừa ra bất kỳ kẽ hở nào cho anh vùng thoát, bấy giờ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm và đứng dậy.
Hai tay anh bị trói quặt ra sau lưng, cố định một cách kỹ càng. Đôi chân cũng bị khóa cứng trên ghế để đề phòng mọi tình huống bất ngờ. Đùi và vai đều được gia cố thêm bằng dây xiết, tầng tầng lớp lớp, đến mức anh gần như không còn khả năng chống cự.
Làm đến nước này, hẳn sẽ không còn sơ sót nào nữa.
Người đàn ông bị cô trói chặt trên ghế, làn da tái nhợt, lặng im như tro tàn. Giữa trán hắn, một lỗ máu đen sẫm, tròn vành vạnh, đã khô lại, quanh mép còn để lộ chút xương trắng – dấu vết của một phát súng xuyên sọ. Với vết thương chí mạng như vậy, không một con người nào có thể sống sót.
Thế nhưng… toàn thân anh vẫn căng cứng, cơ bắp gồng lên, mạch máu trên cánh tay nổi rõ, run rẩy không ngừng dưới sự trói buộc tàn khốc của dây xiết.
Kỷ Tri đã quá quen với biểu hiện này – đây chính là dáng vẻ của một con zombie khi ngửi thấy mùi thức ăn.
Chỉ là… đôi mắt kia lại khiến cô rùng mình. Một màu xám trắng trong trẻo, trống rỗng, nhưng lại cứ tĩnh lặng nhìn cô chằm chằm, không chút gợn sóng.
“Thật sự… mình rốt cuộc vì cái gì mà lại nuôi cái tổ tông này cơ chứ…” – Kỷ Tri nhìn bộ dạng của hắn, không nhịn được thầm oán một câu.
Dù nói vậy, cuối cùng cô vẫn đành thở dài chấp nhận số phận, chống tay lên ghế, chậm rãi quỳ xuống, ngồi trên đùi hắn.
Trong suốt quá trình, cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt màu xám trắng kia không rời khỏi mình nửa khắc. Cơ bắp dưới thân khẽ run lên từng đợt, như truyền vào da thịt cô. Kỷ Tri mím chặt môi, cẩn trọng đưa tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ đen che kín nửa khuôn mặt hắn.
“Biên Nhiên… hôm nay anh cũng không được cắn tôi.”
Dẫu biết anh đã chẳng còn ý thức, cũng nghe không hiểu, cô vẫn thì thầm như để tự trấn an mình.
Khi chiếc mặt nạ được tháo xuống, toàn bộ gương mặt anh hiện ra. Vẫn là đường nét tinh xảo, đẹp đến khó tin, gần như chẳng khác gì lúc còn sống. Chỉ có đôi môi tái nhợt hơi hé mở, để lộ đầu lưỡi đỏ tươi đến chói mắt. Mỗi lần nhìn thấy, Kỷ Tri lại bất giác rùng mình, không khỏi nghĩ – chẳng lẽ nó thật sự đã từng ăn thịt người sao?
Đôi môi lạnh lẽo của anh gần như không thể chờ thêm, áp lên cổ cô, mang đến một cảm giác ướt át, dính nhớp. Dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi khi răng anh vô tình chạm vào da thịt, một luồng lạnh buốt vẫn chạy dọc sống lưng, khiến cả người cô cứng đờ.
Môi anh lạnh lẽo lướt trên làn da, men theo động mạch cổ rồi trượt xuống xương quai xanh, để lại từng vệt ẩm ướt. Kỷ Tri khẽ cắn môi, đầu ngón tay run rẩy, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo.
Dưới lớp vải mỏng, làn da trắng mịn hiện ra, ngay lập tức bị anh để lại những dấu đỏ loang lổ. Đau đớn xen lẫn tê dại, từng chút, từng chút một, khiến thần kinh cô căng lên đến cực hạn. Kỷ Tri đã có kinh nghiệm, biết đó chính là dấu hiệu anh đang đói khát.
Cô lại một lần nữa thầm oán trách mình trong lòng – rốt cuộc vì sao phải tự tay nuôi dưỡng một “tổ tông” thế này? Nhưng rồi, vẫn không thể làm gì ngoài thuận theo, cẩn trọng tháo bỏ tầng vải cuối cùng.
Ngay giây tiếp theo, hơi lạnh từ anh ập đến khiến toàn bộ cơ thể cô run lên. Cảm giác ấy vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, như thể mỗi dây thần kinh đều bị đánh thức, truyền đi một cơn ngứa ran khó chịu. Kỷ Tri bất giác siết chặt vai hắn, ngón chân khẽ co lại, hơi thở trở nên hỗn loạn.
Cảm giác quá mãnh liệt khiến trong đầu cô vang lên một tiếng nổ mơ hồ. Âm thanh ngâm nga của hắn, của cô, xen lẫn hương vị nhàn nhạt trong không khí, khiến thân thể cô mềm nhũn, chỉ có thể ngồi thụp xuống đùi hắn, mặc cho nhịp run rẩy dưới thân càng thêm rõ ràng.
Kỷ Tri biết rõ, tình huống này… không hề bình thường. Zombie cô từng gặp, ngoài số ít đã tiến hóa, phần lớn đều trì độn, phản ứng chỉ giới hạn ở bản năng ăn thịt. Nhưng Biên Nhiên thì khác. anh nhạy bén đến đáng sợ, giống như cơ thể vẫn còn lưu giữ bản năng của con người.
Ý nghĩ này khiến cô càng thêm bất an. Trong lúc run rẩy chịu đựng, cô dứt khoát với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở diễn đàn nội bộ của căn cứ – nơi người ta bàn tán đủ mọi thứ về zombie. Ngón tay run run gõ lên ô tìm kiếm: