Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 69: Bệnh biến (31)

Trước Sau

break

Vào buổi chiều.

Người ở dưới khu chung cư lại đông hơn.

Hầu hết đều mang theo túi lớn túi nhỏ, đi thành nhóm ra khỏi cổng khu chung cư.

Nhìn tình hình, có vẻ như họ đang có ý định rời khỏi đây.

Tô Bạch Cẩn đứng trước cửa sổ, nhìn thấy người trên đường cũng đông lên, hầu hết đều mang theo hành lý, muốn rời khỏi đây.

Cô khẽ thở dài một tiếng.

Cô thu hồi ánh mắt lại, giờ những người này muốn rời đi thì đã quá muộn.

Chưa nói đến việc rất nhiều con đường bị xe chặn, chỉ riêng việc đi bộ bằng hai chân thì có thể đi đến đâu?

Hơn nữa, những chiếc trực thăng xuất hiện vài ngày trước cùng với tàu điện ngầm đột ngột ngừng hoạt động, tất cả đều không thể giải thích.

Có vẻ như có ai đó cố tình ngăn cản mọi người rời đi.

Nếu là hệ thống, thì cũng quá là phá hoại sự cân bằng trong trò chơi rồi.

Theo lời của hệ thống thì đó là phá hoại trải nghiệm trò chơi ở mức độ nghiêm trọng.

“Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi.” Lâm Vũ đứng ở cửa nói.

“Ừ, được.” Tô Bạch Cẩn đáp lại.

Cách đây nửa giờ, cô đã thảo luận với Lâm Vũ về việc ra ngoài tìm vài cái mặt nạ phòng độc về, dù sao còn bốn ngày nữa, họ sẽ phải ngâm mình trong mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Điều này đã vượt quá giới hạn mà con người có thể chịu đựng.

Vừa lúc trên đường có nhiều người sống, ký sinh trùng cũng sẽ bị phân tán mục tiêu, vì vậy hai người họ có thể ra ngoài một chuyến.

Còn Lục Kiệt thì nhát gan, ở nhà trông coi, ngăn ký sinh trùng xâm nhập vào.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Tô Bạch Cẩn và Lâm Vũ đều mặc đồ phòng côn trùng, bên ngoài còn khoác thêm áo thun dài tay để che giấu.

Dù sao thì đồ phòng côn trùng cũng khá nổi bật, họ không muốn gây sự chú ý với những người khác.

Bởi vì toàn thành phố đều mất điện.

Khi Tô Bạch Cẩn và Lâm Vũ leo thang bộ từ tầng hai mươi sáu xuống, cả hai người đều đã mệt lử.

Hơn nữa, trong cầu thang, họ còn gặp rất nhiều người muốn rời đi.

Cả cửa cầu thang gần như toàn là những người đang thở hổn hển vì mệt.

“Cô bé, sao cháu lại mặc dày như vậy mà còn leo cầu thang, không nóng à?” Một bà lão ngồi ở cửa cầu thang nghỉ ngơi, thấy Tô Bạch Cẩn mồ hôi đầm đìa, liền hỏi.

Tô Bạch Cẩn lau mồ hôi trên trán, “Dạ, cháu quen rồi nên cũng ổn ạ.”

Bà lão thở dài, “Cũng là một đứa trẻ đáng thương.”

Rõ ràng bà lão cũng coi Tô Bạch Cẩn là bệnh nhân ký sinh, vì trong cầu thang có nhiều người mặc áo dài tay và quần dài, đều để che đậy những vết mụn đỏ trên cơ thể.

Nhưng Tô Bạch Cẩn với Lâm Vũ lại mặc quá dày, bên trong áo thun tay dài còn có thêm một lớp áo sần sùi gồ ghề, đây là sợ căn bệnh này đến mức nào rồi…

Bên cạnh bà lão còn có một cô bé khoảng bảy tám tuổi, đôi mắt sáng long lanh, “Chị ơi, chị có muốn ngồi một chút không, em nhường chỗ cho chị.”

Tô Bạch Cẩn nhìn cô bé, môi đã khô, thời tiết lại nóng, đổ mồ hôi mà không có nước, cô khẽ lắc đầu nói, “Chị không mệt, cảm ơn em.”

Sau đó cô đưa tay vào túi trên lưng, lấy ra một chai nước và một ổ bánh mì, đưa cho cô bé, “Chị có nước thừa, không mang nổi nữa, tặng cho em được không?”

Cô bé rất vui, muốn đưa tay nhận nước nhưng lại nhìn sang bà nội, không biết có nên nhận hay không.

Bà lão nhìn chai nước và ổ bánh mì trong tay Tô Bạch Cẩn, rồi nhìn đôi môi khô của cháu gái, khóe mắt bà ấy lập tức đỏ lên, âu yếm xoa đầu cháu gái, “Chị cho con thì con cứ nhận lấy… Nhớ cảm ơn chị nhé.”

“Vâng!” Cô bé vui vẻ nhận nước và bánh mì, mỉm cười ngọt ngào nói, “Cảm ơn chị, chị thật tốt!”

Tô Bạch Cẩn nở một nụ cười khẽ, “Ừ.”

Cô bé nhận nước, liền đưa cho bà nội uống, sau đó mới tự mình uống, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Bạch Cẩn, tò mò hỏi, “Chị ơi, chị có biết cái chết là gì không?”

Tô Bạch Cẩn ngẩn người, nhìn vẻ ngây thơ của cô bé, mãi mà không biết trả lời thế nào, “… Em có sợ cái chết không?”

“Không sợ, vì chết rồi thì có thể đi tìm ba mẹ.” Cô bé vừa ăn bánh mì, vừa ngây thơ trả lời.

Trong lòng Tô Bạch Cẩn chùng xuống, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, bà lão bên cạnh cũng không kìm được mà lau hai hàng lệ nơi khóe mắt.

Tô Bạch Cẩn cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp, những người này đều là NPC, cô biết số phận của họ, nhưng những con người quá mức chân thật như vậy làm cô thấy rất không thoải mái.

“Ngoan nhé, nếu đã không sợ vậy thì chúng ta đừng nghĩ về vấn đề này nữa, bây giờ còn sống khỏe mạnh thì phải ở bên bà nội nhiều hơn.” Lâm Vũ mỉm cười ngồi xổm bên cạnh, nói với cô bé.

“Vâng, cháu biết rồi, chú ạ.” Cô bé gật đầu ngoan ngoãn.

Lâm Vũ khựng lại một chút, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, “Thật ngoan.”

Đến cổng khu dân cư.

Tô Bạch Cẩn và Lâm Vũ trước khi rời đi đã đưa cho hai bà cháu một ít nước và thức ăn.

Hiện tại, họ chỉ có thể làm được như vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc