Lục Kiệt thấy Tô Bạch Cẩn muốn đi, vội vàng theo sau, "Ê, y tá cô đi đâu vậy? Có thể đưa tôi theo không?"
Tuy nhiên Tô Bạch Cẩn chỉ bước ra ngoài, rẽ vào phòng của mình, rồi đóng cửa lại.
Bịch.
Cửa phòng đóng chặt.
Lục Kiệt gãi đầu, có chút buồn bực đứng ở cửa, cậu ta vẫn bị nhốt bên ngoài.
Hơn nữa cậu ta không nghĩ tới, y tá này không rời khỏi đây, mà lại quay về phòng của mình.
Bên cạnh chính là một người kỳ quái, chẳng lẽ cô không sợ sao?
Lục Kiệt muốn rời khỏi đây, nhưng cậu ta vốn không có can đảm, ban đầu cậu ta còn nghĩ mình là nam chính trong thế giới này.
Nhưng từ khi vào thế giới này, gặp phải những chuyện rắc rối này, bây giờ cậu ta không muốn làm nam chính chút nào.
Cái nam chính kia ai thích làm thì làm!
Dù sao cậu ta cũng không hiếm lạ.
"Cái đó... Y tá à, có thể thương lượng với cô một việc không, tôi có thể theo cô không?" Lục Kiệt gõ cửa, do dự nói một câu.
Nhưng chẳng mấy chốc sau đó, cánh cửa lại được mở ra.
Lục Kiệt nói, "Hả, mở cửa rồi, y tá cô đồng ý rồi à? Nhưng mà cô thay đồ hả, không thấy nóng sao? Mặc dày như vậy."
Lục Kiệt đánh giá một lượt rồi lại nhịn cười nói, "Cô mặc như vậy là đang tính làm gì thế? Có phải mặc quá dày rồi không?"
Tô Bạch Cẩn lúc này, buộc tóc mái dài thành đuôi ngựa, thay áo dài và quần dài, đeo khẩu trang, găng tay, đội mũ không thiếu thứ gì, tiếc là không có bộ đồ bảo hộ, nếu không chắc chắn sẽ bảo vệ tốt hơn.
Nhưng điểm không tốt duy nhất là thực sự rất nóng!
“…” Tô Bạch Cẩn nhẹ nhàng liếc nhìn Lục Kiệt một cái.
Thôi được, bộ dạng của cô ấy thực sự rất buồn cười và ngốc nghếch, nhưng để bảo vệ mạng sống thì cũng khá thực dụng.
“Có thể không cười được không?” Tô Bạch Cẩn đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Còn nữa, đừng gọi tôi là y tá, tôi có tên, Tô Bạch Cẩn.”
Lục Kiệt vội vàng ngậm miệng gật đầu, rồi cười cười nói, “Được thôi, tôi là Lục Kiệt, rất vui được gặp cô.”
Tô Bạch Cẩn im lặng.
Sau vài giây do dự, Tô Bạch Cẩn lại nhìn về phía Lục Kiệt, “Cậu… Có gặp những người chơi khác không?”
“Người chơi?” Lục Kiệt ngẩn ra, sau đó kêu lên một tiếng, chỉ vào Tô Bạch Cẩn ngạc nhiên nói, “Cô là người chơi?”
Tô Bạch Cẩn, “…” Cô trông không giống sao?
Mười phút sau.
Tô Bạch Cẩn và Lục Kiệt lại đứng trong phòng, nhìn thấy cái giường chứa đầy vật tư, nào là quần áo, đồ ăn, còn có rất nhiều chai lọ.
Tất cả những thứ này đều là đồ trong không gian lưu trữ của Lục Kiệt.
Cũng là do cậu ta may mắn, ở trong thế giới trò chơi được tám ngày mà vẫn chưa bị một người chơi cũ nào chú ý đến.
Tô Bạch Cẩn cầm một bộ quần áo trên giường lên xem, chất liệu nhẹ nhàng, lại còn thiết kế dạng lưới, “Đây là quần áo gì?”
“Quần áo chống côn trùng.” Lục Kiệt hào hứng nghiên cứu bảng hệ thống, không ngẩng đầu tiếp tục nói, “Loại quần áo này thường dùng ngoài trời, rất phổ biến.”
Tô Bạch Cẩn gật đầu, cầm một chai nước sát trùng, nhìn qua rồi lại cầm một chai lớn hơn, “Cái này giống như bình ga, dùng để làm gì?”
Lục Kiệt ngẩng đầu nhìn qua, “Hả? Cô không biết bình phun lửa quân dụng à?”
Tô Bạch Cẩn, “…”
Người này cũng biết nhiều thứ thật đấy.
Nhưng cô chỉ là một sinh viên năm nhất bình thường thôi!
Hơn nữa, vừa mới nhập học đã vào bệnh viện nằm, làm sao có thể biết những thứ này.
Tô Bạch Cẩn buồn bực nhìn qua tất cả mọi thứ, đại khái chỉ có một bộ quần áo chống côn trùng, ba chai nước sát trùng, một bình phun lửa quân dụng lớn và lượng thức ăn miễn cưỡng đủ cho mười lăm ngày.
Ngoài quần áo chống côn trùng và bình phun lửa quân dụng, những thứ cô chuẩn bị gần như đầy đủ… Cái con khỉ ấy!
Cô có nước sát trùng, thức ăn cũng là đồ cần thiết, nhưng quần áo chống côn trùng và bình phun lửa quân dụng, hai thứ này nhìn đâu cũng thấy là đồ hữu dụng nhất.
Nhưng cô đều không có.
Nghĩ đến gần đây có một trung tâm thương mại lớn, Tô Bạch Cẩn bỗng nảy ra một ý tưởng.