Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 52: Bệnh biến (14)

Trước Sau

break

Sau một tiếng đi đường vòng.

Tài xế taxi vốn định rẽ sang một lối khác để chạy tới khu Kim Mậu, nhưng còn chưa kịp đổi hướng thì đã nghe thấy điện thoại đặt trên xe liên tục phát ra tin nhắn thoại — chủ yếu là các tài xế khác than vãn đoạn đường nào lại bị kẹt, hoặc là chỗ nào thậm chí đến cả người đi bộ cũng không qua được.

Sau đó tài xế cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói với Tô Bạch Cẩn, “Cô bé, chỗ cháu muốn tới không đi được rồi, đường nào cũng tắc hết, đến cả người đi bộ cũng không qua được, đúng là gặp quỷ rồi.”

Bất đắc dĩ, Tô Bạch Cẩn chỉ có thể nói, “Bác tài, bác tìm một ngã rẽ nào đó cho cháu xuống xe là được ạ…”

Sau đó.

Tô Bạch Cẩn đưa một trăm đồng tiền xe, tìm một chỗ nào đó rồi xuống xe.

Vừa xuống xe, điện thoại đã rung hai cái.

Tô Bạch Cẩn còn tưởng ai nhắn tin cho mình, kết quả là một thông báo tin tức, còn có một tin nhắn chính thức gửi hàng loạt.

Cùng lúc đó.

Hầu như mỗi cư dân ở thành phố Tề Hồng đều nhận được tin này.

【Xin thông báo tới các công dân thành phố Tề Hồng, do gần đây tình trạng dị ứng virus diễn ra nghiêm trọng, mong mọi người không đi ra ngoài, cấm di chuyển xa, thường xuyên đeo khẩu trang, rửa tay và khử trùng, bảo vệ sức khỏe cá nhân.】

Dị ứng virus?

Có người bắt đầu nghi ngờ bệnh này rốt cuộc là gì, cũng có người coi thông tin đó chỉ như mấy tin quảng cáo nhảm nhí trên bản tin, nói chung là hiếm ai thật sự để tâm.

Tô Bạch Cẩn im lặng đọc xong thông báo.

Thôi được, dị ứng thì dị ứng đi.

Đã không thể quay lại chỗ ở.

Tô Bạch Cẩn không hiểu tại sao hôm nay cô vừa ra ngoài thì tất cả các tuyến đường lại bị phong tỏa? 

Có phải hệ thống đang chơi cô không? 

Nhưng giờ không thể quay lại, cho dù đi nơi khác cũng vậy. 

Tô Bạch Cẩn chỉ có thể giải quyết chỗ ở trước, rồi từ từ nghĩ cách khác. 

Cô liền lấy điện thoại ra, mở ứng dụng du lịch, bắt đầu tìm kiếm khách sạn gần nhất, cái nào rẻ một chút. 

Cô cũng không kén chọn môi trường, chỉ cần rẻ là được. 

Hiện giờ là khoảng một giờ chiều, giá của hầu hết các khách sạn vẫn khá ổn, từ một trăm đến ba trăm. 

Tô Bạch Cẩn lật qua lật lại một lúc mới thấy một khách sạn mới đang có chương trình khuyến mãi, phòng đơn giá chỉ có tám mươi tám tệ. 

Đây đã được coi là rẻ rồi. 

Nhưng trong túi Tô Bạch Cẩn tổng cộng chỉ có ba trăm tệ. 

Cô chỉ có thể đặt trước hai ngày phòng, để lại một trăm tệ chuẩn bị lúc chạy trốn cần dùng. 

Mất một chút thời gian. Tô Bạch Cẩn cuối cùng cũng tìm thấy khách sạn mà cô đã đặt trong một con hẻm. 

Đó là một khu nhà trọ mới xây. 

Khách sạn mà cô đặt ở tầng mười chín, chủ khách sạn đưa cho cô chìa khóa phòng. 

Số phòng 2053. 

Sau khi đi thang máy lên tầng hai mươi, Tô Bạch Cẩn tìm thấy phòng của mình, thì quẹt thẻ vào cửa. 

Phòng hơi nhỏ, nhưng đồ trang trí rất mới, đồ dùng cũng đầy đủ. 

"Cũng không tệ." Ánh mắt Tô Bạch Cẩn sáng lên, nhìn chiếc giường sạch sẽ trong phòng, trang trí tinh tế khiến cô rất hài lòng. 

Tô Bạch Cẩm bước tới bên cửa sổ, nhưng vì là thiết kế kiểu bệ nhô, cô đành phải trèo ra ban công để nhìn ra bên ngoài. 

Dưới lầu thẳng đối diện với con đường lớn, ở xa xa còn có một bệnh viện. 

Ngay khi vừa nhìn thấy bệnh viện, Tô Bạch Cẩn cảm thấy vận may của mình thật sự kém! 

Nghỉ ngơi một lúc. 

Tô Bạch Cẩn cầm điện thoại lên, bắt đầu xem tin tức, tiện thể tìm kiếm thông tin liên quan đến 'dị ứng virus'. 

Chỉ thấy trong điện thoại xuất hiện rất nhiều nội dung và hình ảnh liên quan. 

Có cái là bài đăng nhỏ, có cái là hỏi han cá nhân trên mạng, cũng có cái từ các tài khoản công cộng, chủ yếu đều là mô tả tình hình bệnh tật.

Ngón tay cô lướt qua màn hình, có đủ loại thông tin. 

Có bài đăng tiêu đề 'Nhanh chạy đi! Đừng lại gần người bệnh' đã thu hút sự chú ý của Tô Bạch Cẩn. 

Nhưng khi cô nhấp vào, giao diện hiện lên '404'. 

Tô Bạch Cẩn lại cố tình tìm kiếm thông tin đó, nhưng hiện lên đều là những bài không liên quan. 

Có vẻ như đã bị kiểm duyệt. 

Nghĩ vậy, Tô Bạch Cẩn lại nhắn tin cho Trương Mạnh, muốn hỏi về những bệnh nhân đã qua đời, có xảy ra tình huống bất ngờ nào không. 

Nhưng vì là ban ngày, có lẽ Trương Mạnh vẫn đang nghỉ ngơi, không trả lời tin nhắn của cô. Đột nhiên bên ngoài cửa sổ phát ra một tiếng động lớn! 

Âm thanh còi xe không ngừng vang lên, còn có tiếng chửi rủa, cùng với tiếng la hét hoảng sợ. 

Tô Bạch Cẩm vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên lề đường có bốn, năm chiếc xe đỗ lại, tất cả đều bị tông đuôi.

Nhưng có vẻ như không phải là tai nạn xe cộ, mà ở bên kia, trong đám đông người xem, có một đám vật thể màu đen đỏ. 

Khoảng cách quá xa, Tô Bạch Cẩn không nhìn rõ nhưng từ phản ứng của đám đông cô có thể nhìn ra được chắc chắn đã có người chết. 

Đột nhiên lại có vài tiếng la hét hoảng sợ! 

Chỉ thấy đám đông đang xem tản ra chạy về bốn phía, dường như như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ! 

Tô Bạch Cẩn nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc