Vì không phải làm ca đêm.
Tô Bạch Cẩn hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.
Sáng dậy, cô ăn một ít bánh mì, sau đó thay áo dài tay, đeo khẩu trang và găng tay, chuẩn bị đến bệnh viện điều tra một chút.
Hôm nay đã là ngày thứ năm trong trò chơi, cô cứ có cảm giác nguy hiểm không chỉ đơn giản là việc lây nhiễm mụn đỏ.
Chắc chắn còn có những vấn đề khác mà cô chưa phát hiện.
Vì vậy, cô phải đi điều tra thêm, xác định nguy hiểm rốt cuộc là gì, cũng sớm phòng ngừa trước.
…
Tô Bạch Cẩn vừa ra khỏi cổng khu chung cư.
Đã trông thấy ở cổng có vài người phụ nữ lớn tuổi đang ra mua đồ ăn, bắt đầu tụm lại rì rầm tám chuyện.
“Ê, mấy người nghe nói gì chưa, con trai nhà lão Lý gần đây bị mắc một loại bệnh kỳ lạ, toàn thân nổi đầy mụn đỏ, ôi, trông kinh lắm, không thể nhìn nổi!”
“Con trai nhà lão Lý cũng bị bệnh à? Vợ chồng nhà kế bên nhà tôi có vẻ như cũng mắc bệnh này.”
“Cái mọc mụn đỏ khắp người ấy hả? Dạo gần đây hình như có nhiều người bắt đầu mắc bệnh này rồi ấy!”
“Thật sao! Không phải là bệnh truyền nhiễm gì chứ? Ôi, nếu thật thì không ổn rồi…”
…
Tô Bạch Cẩn nghe một lúc thì rời đi, đi về phía tàu điện ngầm.
Có lẽ do nghe thấy lời bàn tán của mấy người phụ nữ đó.
Cô bắt đầu vô tình hữu ý nhìn những người đi đường xung quanh, xem họ có nổi mụn đỏ không.
Trùng hợp thay, đứng ngay trước mặt cô là hai người nổi mụn đỏ.
Tô Bạch Cẩn ngẩn người, vội vàng di chuyển về phía ít người hơn, cô thật không ngờ lại có người nhiễm bệnh thật!
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của họ, dường như họ vẫn chưa nhận ra mình bị bệnh.
Thành phố Tề Hồng có bao nhiêu người?
Ước tính khoảng một triệu người, trong khi khu vực cô sống, ít nhất cũng có vài trăm nghìn người?
Nhiều người như vậy mà cô lại gặp đúng hai người bệnh.
Điều này có nghĩa… Số người mắc bệnh này.
Còn nhiều hơn cả những gì Tô Bạch Cẩn tưởng tượng.
Không để mất thời gian thêm nữa, Tô Bạch Cẩn nhanh chóng bước vào tàu điện ngầm, mua vé đi bệnh viện.
Có lẽ sau hôm nay, cô sẽ không định đến bệnh viện nữa.
Cổng bệnh viện.
Dù Tô Bạch Cẩn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô thật sự không ngờ bệnh viện lại đông như vậy!
Lúc này cổng bệnh viện đã chật cứng người, trông chẳng khác nào cái chợ! Người đông, hỗn loạn và ồn ào.
Bảo vệ cầm loa hét to, cố gắng giữ trật tự.
Nhưng người thật sự quá đông, luôn có vài người không yên phận, hoặc là cố chen vào trong, hoặc là thẳng thừng chen hàng.
Thật sự rất khó quản lý.
Tô Bạch Cẩn vốn định vào bệnh viện xem, nhưng trong tình huống này, muốn chen vào bệnh viện chắc là khó khăn.
Do dự vài giây.
Cô quyết định vẫn là về khu chung cư trước, tính toán xem sau này phải thế nào.
“À, y tá nhỏ!” Một giọng nam vang lên.
Tô Bạch Cẩn quay đầu nhìn lại, là một chàng trai có gương mặt thanh tú, không phải là bệnh nhân phòng 508 kia sao?
Người này xuất viện rồi?
“Cậu tìm tôi có việc gì?” Tô Bạch Cẩn nhìn người đối diện hỏi.
Gương mặt tuấn tú của Lục Kiệt ửng đỏ, có chút ngại ngùng gãi đầu, “À, tối qua không thấy cô, hôm nay tôi xuất viện, lại vừa đúng lúc gặp cô nên muốn đến chào một tiếng.”
“Ồ, được.” Tô Bạch Cẩn gật đầu, quay người định đi.
Lục Kiệt vội vàng gọi lại, “Ê ê ê, đợi đã!”
“Có chuyện gì nữa?” Tô Bạch Cẩn hỏi.
“Không… không, thực ra tôi chỉ muốn nói, gần đây cô ít ra ngoài một chút, cũng đừng đến bệnh viện nữa.” Lục Kiệt nói xong, lại hạ thấp giọng, “Bệnh viện có bệnh truyền nhiễm, cô tốt nhất là nên cách xa một chút!”
Tô Bạch Cẩn: “…” Người này tuy có chút ngốc nghếch, nhưng vẫn có lòng tốt.
Cô gật đầu nói, “Được, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu.”
“Ừ.” Trên mặt Lục Kiệt nở một nụ cười rạng rỡ, “Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ.”
Dù sao Tô Bạch Cẩn cũng là cô gái xinh đẹp đầu tiên mà cậu ta gặp được trong thế giới khác, nếu có thể, cậu ta cũng hy vọng cô không gặp chuyện gì.
Tô Bạch Cẩn ánh mắt phức tạp, nhìn Lục Kiệt vài lần, rồi đáp một tiếng “Ừ” sau đó quay người rời đi.