Thẩm Tầm không để ý, bác Hai vẫn đang lải nhải, đại ý là hỏi cô có quen biết học sinh nào không đứng đắn không, có yêu sớm không, con gái phải giữ gìn trong sạch các kiểu.
"Bây giờ cháu còn nhỏ, phải chú trọng vào việc học, sau này giỏi giang rồi muốn tìm bạn trai kiểu nào mà chẳng được. Việc mà bác lần trước đề cập với cháu, cháu suy xét lại lần nữa, bây giờ công ty công nghệ Thẩm thị đang trong thời kỳ phát triển ổn định. Cháu đưa cổ phần cho bác hai giúp cháu quản lý, phát triển lớn mạnh công ty công nghệ Thẩm thị chẳng phải cũng là tâm nguyện của bố mẹ cháu sao."
Thẩm Tầm hết nói nổi, đúng là giả tạo.
Chắc là Thẩm Đồng lại nói xấu gì cô trước mặt bọn họ, không sao, tốt nhất là họ cố gắng sống đến cuối cùng để cô có thể tự ra tay.
"Nói xong chưa, nói xong rồi thì cúp máy đi."
"Thẩm Tầm! Thái độ cháu là gì thế, bác là bác Hai của cháu, là người thân duy nhất của cháu trên đời này, bây giờ cháu đang dùng cái giọng gì để nói chuyện với người lớn đấy," Thẩm Trung bị hai câu của Thẩm Tầm chọc tức điên, vẻ mặt giả tạo trên mặt suýt nữa nứt ra.
"Ông xã, sao thế," người phụ nữ dịu dàng dựa vào bên cạnh Thẩm Trung, muốn nghe xem Thẩm Tầm đã nói gì khiến ông ta tức giận như vậy.
Thẩm Tầm đã cúp điện thoại nên người phụ nữ chỉ nghe thấy tiếng tút tút cúp máy, sắc mặt Thẩm Trung không được tốt lắm, con diều ông ta luôn nắm chặt trong tay đột nhiên có một ngày lại đứt dây bay đi mất.
Sớm biết vậy thì lúc đầu đã bẻ gãy cánh diều, như vậy thì dù có thể bay nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Thẩm Tầm cúp điện thoại, rửa sạch bọt trên mặt, tổng giám đốc công ty công nghệ Lam Tinh chậm quá nhỉ, anh ta muốn âm thầm từng chút một thâm nhập vào công ty Thẩm thị sao.
Chuông cửa biệt thự reo lên, là đồ ăn ngoài được giao đến, Thẩm Tầm cất mấy chục phần vào không gian, miệng ngậm bánh bao đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, hôm nay cô lái một chiếc G lớn có không gian rộng rãi.
Cửa sổ chỉ mở một nửa, hương thơm của cây cối và hoa cỏ trong khu biệt thự thổi vào trong xe khiến cô thấy thật thư giãn và thoải mái, Thẩm Tầm cảm thấy tâm trạng bị Thẩm Trung phá hỏng vào buổi sáng cũng khá hơn một chút.
Mưa bão sắp đến cách sáu ngày nữa , gần đây cô cũng luôn bận rộn tích trữ vật tư.
Thẩm Quốc và Thẩm Trung, hai lão già này tốt nhất đừng xuất hiện nhảy nhót trước mặt cô, nếu không cô sợ mình thật sự không kiềm chế được mà giết chết bọn họ.
Bây giờ vẫn chưa phải là ngày tận thế, trật tự xã hội còn chưa sụp đổ, nếu cô vào tù trước khi tận thế đến thì mất nhiều hơn được.Thẩm Tầm cầu nguyện trong lòng tốt nhất là bọn họ đều có thể sống sót, vì cô muốn tự mình ra tay.
Thẩm Quốc, Thẩm Trung, Thẩm Nghi, Thẩm Đồng, Thẩm Vĩ, còn có hai bác gái tốt, cô siết tay vô lăng tăng tốc, hệ thống tự động liền phát ra âm thanh cảnh báo chạy quá tốc độ.
Thẩm Tầm hơi tỉnh táo lại, giảm tốc độ xe, nhưng thông tin vượt đèn đỏ đã được gửi đến và tiền phạt là hai trăm tệ.
Thẩm Tầm nhìn thời gian, giờ là mười giờ, cô có thể đến trung tâm thương mại Đông Sơn trước, mua sắm xong thì đi lấy đồ ăn đã đặt trước.
Quy trình giống như hôm qua, Thẩm Tầm đỗ xe xong lại đẩy hai chiếc xe đẩy đến siêu thị trước, dọn sạch quầy đồ khô và đồ ăn vặt, sau đó đến mới đến cửa hàng chuyên bán các loại đồ ăn này.