Bùi Hình Chi mạnh mẽ đứng lên, yết hầu gợi cảm nhấp nhô lên xuống, sau đó lướt qua cổ áo sơ mi màu trắng.
"Không có gì." Anh thản nhiên nói một câu. Một tay cắm vào túi quần âu màu đen sẫm, khôi phục lại bộ dáng cấm dục lạnh lùng.
"Anh, anh muốn đi công ty sao?" Thấy Bùi Hình Chi sải bước đi ra ngoài, Bùi Thụ hỏi một câu.
"Ừm."
Bóng lưng cao lớn cao ngất của người đàn ông rất nhanh đã biến mất sau sân trước rơi đầy lá phong đỏ.
Lâm Khâm nhún vai, cô bưng tách cà phê xoay người trở về phòng.
Nhưng cô lại không biết Bùi Thụ ở phía sau đang nhìn bóng lưng cô rời đi, lộ ra ánh mắt như có điều suy nghĩ.
"Tính cả hôm nay thì cô cũng chỉ còn 3 ngày để sống thôi, cô hãy mau nghĩ tiếp xem sau này phải H với Bùi Hình Chi như thế nào đi?" Lâm Khâm vừa về phòng thì hệ thống đã cẩn thận nhắc nhở cô.
"Còn 3 ngày nữa à, tôi thấy bản thân vẫn có thể tùy tiện một chút được."
Bản chất của cá muối chính là: giáo viên giao bài tập về nhà, có thể trì hoãn đến ngày cuối cùng thì sẽ có được thêm một ngày. Về phần thời gian rảnh rỗi kia... Lâm Khâm vuốt cằm, bỗng nhiên cười gian xảo.
Đột nhiên, cơ thể cô điên cuồng run rẩy bởi người đàn ông ở phía sau bỗng nhiên cắn vào vai cô.
Từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục liên tục bắn ra, văng tung tóe lên vách tường bên trong của cô... Cô không kiềm chế được một tiếng rên yêu kiều, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới thân kẹp không chặt nên rất nhanh sau đó lại chảy ra, làm ướt bàn làm việc bằng gỗ lim quý giá dưới thân hai người.
Anh lật người cô lại, để cô ngồi một chỗ đối mặt với mình, phần eo khỏe mạnh ưỡn lên, anh lại cắm vào hoa tâm lầy lội…
Bên trên đều là nội dung trong kịch bản mới viết của Lâm Khâm.
Phải, hai ngày nay cô đều tự nhốt mình trong phòng làm kịch bản. Lâm Khâm là một đa͙σ diễn sáng tạo, tất cả các bộ phim mà cô làm ra đều là từ kịch bản gốc của bản thân. Nếu tác phẩm của đa͙σ diễn mới muốn nhanh chóng được nhìn thấy thì cô đành phải thêm vào một chút cảnh giường chiếu.
Điều khiến cô bất ngờ là nguyên chủ cũng là sinh viên khoa đa͙σ diễn của Học viện Điện ảnh.
"Cô ấy chỉ là người có mỗi bằng tốt nghiệp thôi." Hệ thống nói.
Vậy thì càng tốt! Chờ đến ngày cô đi học thì có thể làm cho toàn trường kinh động!
Đến ngày thứ ba, cuối cùng thì kịch bản mới của Lâm Khâm cũng viết xong.
Cô tìm một số công ty điện ảnh có danh tiếng tốt trên mạng, sau đó Lâm Khâm gửi kịch bản đến hộp thư nhận bản thảo chính thức của họ. Tiếp theo cô chỉ cần chờ đợi các nhà đầu tư liên lạc với mình thôi.
Làm xong chính sự thì cô mới có thể đặt chuyện H cùng Bùi Hình Chi lên hàng đầu.
"Mấy giờ tối Bùi Hình Chi sẽ trở về?" Cô tình cờ gặp được Bùi Thụ đang ngồi trên xe lăn phơi nắng ở sân sau, Lâm Khâm thuận miệng hỏi một câu.
"Tối nay anh trai tôi không trở về."
"Cái gì?"
Dùng câu sét đánh trong mưa cũng không đủ để hình dung cảm giác của Lâm Khâm lúc này! Đêm nay là thời hạn cuối cùng để đạt được giá trị H, nếu Bùi Hình Chi không trở về thì chẳng phải là cô sẽ đi đời nhà ma sao?
Không được! Cô phải đi tìm anh!
"Lâm Khâm." Ai ngờ, Bùi Thụ ở phía sau gọi cô lại, giọng nói của anh ta không còn vui vẻ như thường nữa mà ngược lại có thêm vài phần âm trầm: "Hy vọng cô có thể nhận thức được thân phận của mình là gì, cô chẳng qua chỉ là bạn gái mà tôi bỏ tiền ra 'thuê' thôi.”
Lúc này hệ thống giống như tràn ngập tâm tình của người mẹ già: "Bình ổn anh ta! Nếu anh ta đổi cô đi thì làm sao cô có cơ hội thuận lợi để H cùng Bùi Hình Chi được?”
“Cho dù cô có coi trọng Bùi Hình Chi thì cũng phiền cô bớt lại một chút!” Vẻ mặt thiếu niên bướng bỉnh, khi nhắc tới "Bùi Hình Chi" trong mắt còn ánh lên vẻ tàn bạo.
Lâm Khâm thở dài: "Sao anh lại nghĩ như vậy?" Bùi Hình Chi chẳng qua chỉ là công cụ giữ mạng của tôi mà thôi.
Ngón tay trắng nõn của Bùi Thụ nắm lấy tay vịn xe lăn màu đen sẫm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: "Tôi biết các người ai cũng thích Bùi Hình Chi! Anh ta sáng suốt hơn người, vừa có năng lực lại vừa có thủ đoạn, ngay cả diện mạo cũng hoàn mỹ như vậy, không ai là không thích Bùi Hình Chi cả!”
Trên thực tế, khi Bùi Thụ còn chưa bị bắt cóc, trong trí nhớ nho nhỏ của anh ta, anh trai Bùi Hình Chi chính là đứa trẻ được yêu thích trong nhà. Mà anh ta vĩnh viễn cũng chỉ là cái đuôi bám theo sau lưng anh trai!
Lâm Khâm: "Nhưng trong lòng tôi hai người đều giống nhau." Hai người đều là NPC trong sách mà thôi.
Bùi Thụ cười nhạo một tiếng.
Lâm Khâm cảm thấy thằng nhóc này tam quan rất đáng lo ngại: "Anh có thích chính mình không?”
Bùi Thụ sửng sốt.
"Trước khi muốn người khác yêu thương anh thì hãy tự yêu lấy chính mình. Đến anh cũng không yêu chính mình, còn cảm thấy bộ mặt của bản thân đáng ghét, cái gì cũng tồi tệ, ngược lại còn oán giận người khác không thích anh, chẳng phải điều này rất vô lý sao?”
Lâm Khâm nói xong thì không trì hoãn nữa, cô vội vàng đi tìm Bùi Hình Chi.
Để lại một mình Bùi Thụ ngồi tại chỗ sững sờ lúc lâu.
Anh có yêu bản thân mình trước tiên không?