Hứa Tĩnh Nhã mở cửa sổ, không khí sáng sớm mang theo hơi lạnh tràn vào phòng. Cô đứng ở ban công, tay cầm ly nước nóng, nhìn mấy cụ già trong khu dậy sớm đi tập thể dục, còn cả lũ trẻ mặc đồng phục học sinh đeo cặp chạy ra trạm xe buýt.
Hôm nay là thứ hai, lại một ngày bình thường nữa trôi qua.
Cô hít sâu một hơi, quay người vào phòng, bắt đầu công việc thường ngày.
Chung cư của cô không lớn lắm, chỉ có một phòng, được dọn dẹp sạch sẽ đến mức không một hạt bụi.
Trên bàn có một cuốn sách tên《Thiết Kế Dạy Môn Ngữ Văn Cho Học Sinh ŧıểυ Học》, bên cạnh là bài tập của học sinh cô vừa chấm xong hôm qua, bút đỏ còn chưa đóng nắp.
Cô đi đến trước tủ, chọn một chiếc áo lông màu xám nhạt và một chiếc váy đen lưng cao, đây là phong cách phối đồ cô thường xuyên dùng, đơn giản phù hợp, giống hệt con người cô không hề có gì đặc biệt.
Cô đứng trước gương chỉnh lại tóc, mái tóc đen được cô búi thành một cục tròn ở sau đầu, để lộ gương mặt xinh đẹp không góc cạnh.
Cô nhìn bản thân trong gương, khẽ thở dài, sau đó cầm túi ra khỏi nhà.
Tình Nhã là giáo viên ŧıểυ học ở Nam Thành, năm nay 26, làm nghề được 3 năm.
Cô thích sự ngây ngô của bọn trẻ, cũng như môi trường học đường.
7h30 mỗi sáng là cô có mặt ở trường, trước tiên là đến văn phòng pha một ly trà hoa cúc, sau đó mở giáo án, xem trước bài giảng ngày hôm nay.
Các đồng nghiệp đều nói cô đáng tin, giống như máy móc sẽ không bao giờ làm sai.
Thật sự thì cô cũng chưa bao giờ có ý định phản bác, bởi vì cô thật sự là người như thế. Từ bé đến lớn vẫn là đứa con gái ngoan trong mắt bố mẹ, học sinh giỏi trong mắt thầy cô, bây giờ là cộng sự tốt trong mắt đồng nghiệp. Cô quen sống như vậy, thậm chí cảm thấy cuộc sống của mình cần như vậy.
Hôm nay tiết đầu tiên là ngữ văn, cô dạy bọn nhỏ đọc “Mưa Mùa Thu”. Trong lớp vang lên tiếng đọc bài của bọn trẻ, có đứa thì nghiêm túc đọc, có đứa thì lén xem sách giáo khoa của bạn cùng bàn. Cô đứng trên bục giảng dịu dàng nhắc nhở: “Ngồi thẳng người lên cho cô, đọc to nữa nào.”
Sau khi tan học, cô ôm giáo án quay lại văn phòng, chủ nhiệm giáo dục thầy Lý đi đến vỗ vai cô nói: “Tĩnh Nhã này, tiết vừa rồi cô dạy không tệ đâu, các phụ huynh đều nói bọn trẻ rất thích cô, cô đúng là bảo vật của trường mình đấy.”
Tĩnh Nhã cười nhẹ, “cảm ơn thầy Lý, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.” cô có thói quen cảm ơn, cũng có thói quen xem việc đó giống như trách nhiệm.
Giữa trưa, cô ăn cơm ở nhà ăn trường, bữa ăn chỉ có rau xào và một quả trứng luộc, đơn giản giống như cuộc sống của cô.
Cô cầm điện thoại, mở vòng bạn bè, nhìn thấy đồng nghiệp ŧıểυ Lưu đăng ảnh chụp cuối tuần vừa rồi đi bar, khung cảnh là ánh đèn lập lòe đầy màu sắc cùng chiếc bàn đủ loại đồ uống.
ŧıểυ Lưu còn ghi kèm chú thích, “làm bừa một đêm, cuộc sống mới thú vị!” Tĩnh Nhã nhìn, khóe môi hơi cong nhẹ lên nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ. Cô chưa từng đi bar, thậm chí KTV cũng ít khi đến, vì từ nhỏ bố mẹ đã nói với cô những chỗ đó không tốt.
Buổi chiều sau khi tan học, cô ở lại văn phòng sửa bài tập. Trời bên ngoài dần tối, các đồng nghiệp từ từ ra về, cô vẫn cúi đầu ghi lời phê. Đến khi điện thoại reo, cô mới ngẩng đầu, là bạn thân của cô Trương Hiểu Văn gọi đến.
“Tĩnh Nhã! Tối nay cậu có rảnh không?” giọng cô ấy ngày một lớn, không giấu nổi phấn khích.
“Tớ rảnh, vừa chấm xong bài, chuẩn bị về đây.” Tĩnh Nhã bỏ bút xuống, xoa xoa đôi mắt.
“Đừng về nhà! Cậu tới quán bả tìm tớ đi, đêm nay anh trai tớ có buổi diễn, cậu tới xem chút đi, đảm bảo xuất sắc!” Hiểu Văn nhiệt tình mời gọi.
Tĩnh Nhã hơi sửng sốt, cô chợt nhớ đến bức ảnh trên vòng bạn bè của ŧıểυ Lưu, cũng với những lời nhắc nhở của bố mẹ, khẽ chau mày. Lên tiếng từ chối theo bản năng, “tớ…tớ cũng đến mấy chỗ như thế bao giờ. Hay là thôi nhé?”
“Ây da, thôi gì mà thôi! Cậu cứ ru rú ở nhà cả ngày thế, sắp mốc luôn rồi đấy.”
“Anh trai tớ hát hay lắm, cậu tới nghe thử một lần đi, đảm bảo không hối hận!” Hiểu Văn im lặng một chút rồi nói tiếp, “với cả một mình tớ thì chán lắm, cậu đến chơi với tớ được không?”
Tĩnh Nhã cắn môi, Hiểu Văn là bạn thân của cô từ hồi cấp ba, tính cách của hai người hoàn toàn đối lập. Hiểu Văn vui vẻ hướng ngoại, lần nào cũng kéo cô đi thử mấy thứ mới mẽ.
Cô biết một khi đã bị Hiểu Văn đeo bám sẽ không giãy ra được, huống hồ cô cũng không ghét Trương Tử Dương, anh trai của Hiểu Văn.
Tuy Trương Tử Dương có chút hư, là kiểu người tùy tiện, nhưng thần kỳ ở chỗ Tĩnh Nhã mỗi lần gặp anh cũng không thấy chán ghét, ngược lại còn hơi tò mò.
Cô nhớ rõ anh để tóc hơi dài, lúc nào cũng cười nhếch môi, cô không thể hiểu được người như vậy. Nhưng lần nào nghe Hiểu Văn nhắc đến cũng sẽ suy nghĩ về anh nhiều thêm chút.
“Được rồi…vậy mấy giờ tớ đến thì được?” Tĩnh Nhã cuối cùng cũng đồng ý, giọng nói rõ sự bất đắc dĩ.
“Tám giờ! Tớ đến cổng trường đón cậu, đừng mặc chỉnh tề quá, đến bar thì thoải mái chút!” Hiểu Văn vui vẻ cúp máy.
Tĩnh Nhã để điện thoại xuống, nhìn giáo án trên bàn, đầu óc rối bời.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ đi đến quán bar, càng đừng nói đi xem một người đàn ông biểu diễn, cô đứng lên đi lại cửa sổ, nhìn đèn đường bên ngoài sáng lên, trong lòng như có cảm giác khó miêu tả thành lời, hồi hộp nhưng rất mong chờ.
Cô lắc đầu, tự nói với chính mình: Chỉ là đi cùng Hiểu Văn thôi, không phải chuyện gì khác.
Về đến nhà, cô cởi áo lông và chân váy, đứng trước cửa tủ một lúc lâu, đắn đo không biết nên mặc gì.
Quần áo của cô trước giờ luôn rất đơn giản, nhưng Hiểu Văn nói đừng nghiêm túc quá, cô đành phải lôi ở trong tủ ra một chiếc áo len đen, phối hợp cùng quần jeans màu xanh nhạt.
Đây đã là bộ đồ “tùy ý” nhất trong tủ quần áo của cô, nhưng mặc vào vẫn thấy không được tự nhiên. Cô đứng trước gương nhìn một vòng, thấy mình giống như một cô giáo làm bộ dịu dàng, thiếu tự nhiên.
Cô thở dài, nghĩ thầm: Thôi, cứ vậy đi.
Sau đó xách túi, đến chỗ hẹn.
Đúng tám giờ, cô đứng trước cổng trường, Hiểu Văn đã ở bên kia đường vẫy tay.
Hiểu Văn mặc chiếc áo ngắn màu đỏ, trang điểm kỹ càng, cả người tỏa sức sống.
Cô ấy vừa thấy Tĩnh Nhã đã nhanh chóng chạy đến: “Đi đi đi! 8h30 là anh tớ bắt đầu diễn, bọn mình nhanh chạy qua đó đi!”
Tĩnh Nhã bị kéo về trước, trái tim đập nhanh.
Cô cúi đầu nhìn giày của mình, trong đầu không tự chủ được suy nghĩ này kia: Tối nay không biết Trương Tử Dương sẽ hát bài gì? Anh có giống với lần trước gặp nhau, nói mấy câu khiến cô đỏ mặt xấu hổ không? Cô lắc đầu, xua đi mấy suy nghĩ lung tung này, đi theo Hiểu Văn tiến vào màn đêm.
Xe taxi chạy vào trung tâm thành phố, ánh đèn bên ngoài cửa sổ lập lòe.
Tĩnh Nhã dựa vào cửa sổ, nghe Hiểu Văn vui vẻ khen anh trai, cô cảm giác được tim mình đập ngày càng không theo quy luật.
Cô nói với bản thân, đây chỉ là một buổi đi chơi bình thường, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng cô không biết là, đêm nay, sẽ là đêm đầu tiên thay đổi cuộc sống bình thường của mình.