Thời đại thay đổi, nhưng giấc mộng con người theo đuổi vĩnh viễn không thay đổi, cho dù nam nữ già trẻ, nghèo hèn hay phú quý, thậm chí là cô nhi bị bỏ rơi tại viện mồ côi, cũng có giấc mộng họ muốn theo đuổi.
Xuân Tuyết, Hạ Mĩ, Thu Phong, Đông Nhan bốn người là chị em cùng lớn lên trong cô nhi viện, vẻ ngoài của các cô thì khác nhau, cá tính khác nhau, cách thức bị bỏ rơi trước cửa viện cũng khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ đều có một ước mơ muốn hoàn thành.
Từ nhỏ đã sinh trưởng trong viện mồ côi nghèo nàn, so với các bạn cùng tuổi cũng trưởng thành hơn, sớm đặt ra lý tưởng cho cuộc đời, từ năm mười hai tuổi các cô đã nuôi trong mình giấc mộng vĩ đại.
Các cô dùng hết sức học tập, vứt bỏ mọi thứ để kiếm tiền, cố gắng đạt được mơ ước của bản thân.
Thời gian nhanh chóng qua đi, năm tháng như thoi đưa, tuổi tác ngày càng lớn, kinh nghiệm tích lũy được cũng tăng lên, các cô nhìn lại đều cảm thấy giấc mơ ngày xưa thật buồn cười.
Phải làm phu nhân? Phải gả tổng tài? Phải lái xe Benz? Phải ở nhà to?
Căn bản chỉ là chuyện con nít say rồi thì nói vu vơ thôi!
Các cô năm nay đã hai mươi lăm tuổi, từ khi thề hẹn giấc mơ buồn cười đó nháy mắt đã mười ba năm trôi qua. Giấc mơ bất tri bất giác đã chìm sâu trong những bận rộn của cuộc sống, bốn người tranh thủ họp mặt lại trêu chọc thời niên thiếu của nhau là không hiểu chuyện.
Các cô cười, trêu chọc người khác, tuy cười trên mặt, nhưng khổ trong lòng, vì chỉ có trời mới biết giấc mộng kia hại người rất nặng.
Ít nhất là đối với Đồ Thu Phong mà nói là như thế.
Bảy giờ đúng, đồng hồ báo thức bên giường reng reng, đánh thức người đang ngủ say trên giường.
Đồ Thu Phong vừa dụi mắt vừa ấn tắt đồng hồ, đưa cánh tay về vắt ngang trán vài giây, mới thở hắt ra một hơi, mở to mắt trèo xuống giường.
Ngũ quan của cô nổi bật, dáng người thon dài mà đầy đặn, da thịt trắng nõn, nét đẹp mang hơi hướm nước ngoài làm người ta khó có thể quên.
Đồ Xuân Tuyết thường nhìn cô ngẩn người, nói cô nhất định là con lai mới có thể có dáng vẻ xinh đẹp, phong tình vạn chủng như vậy.
Nhưng đằng sau vẻ đẹp này lại là một cá tính lười nhác, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, đó là cô. Nhưng dù là vậy cô vẫn là một thư kí toàn năng vĩ đại, mâu thuẫn hoàn toàn với tính cách vốn có.
Vừa tỉnh lại, dạ dày cô kêu lên một tiếng ủ dột, đôi mi thanh tú nhíu lại, tâm tình có vẻ không tốt lắm, giống như sắc trời âm u ngoài cửa sổ, không thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có một màu xám xịt mênh mông.
Cô ngồi dậy, mặt không chút thay đổi nhìn ra trước, bất giác ngẩn ngơ cả người.
Cô đã có một khoảng thời gian không mơ lại giấc mơ làm tâm tình cô không tốt đó, vẫn nghĩ chính mình đã thoát khỏi giai đoạn thương tâm và tức giận, hóa ra thực tế không phải như vậy.
Chán ghét, chuyện đã qua nhiều năm rồi, đầu cô rốt cuộc làm sao vậy, vì sao còn không quên sạch sẽ đi, còn để chúng nó thừa dịp đang ngủ chạy đến làm loạn cô, thật là kì quái!
Cô buồn bực gõ gõ đầu, giống như làm vậy cô có thể ném hết toàn bộ những thứ trong đầu ra. Nhưng sao có thể? Cô quay đầu nhìn con đang ngủ bên cạnh, bất giác thở dài một hơi. Có tiểu gia hỏa này ở bên, làm sao cô quên được, làm sao quên những nét của người đó vẫn còn đọng lại trên gương mặt con?
Con càng lúc càng giống anh ta, dù là diện mạo hay cá tính.
Thật là đáng giận, rõ ràng con là do cô mang thai mười tháng, đau gần mười mấy giờ cực khổ sinh ra, từng cm trên thân thể con là do cô nuôi lớn, vì sao toàn thân cao thấp thằng bé không giống cô chút nào, ngược lại lại giống tên chết tiệt kia chứ? Thật sự đáng giận!
Nhìn khuôn mặt ngủ ngoan hạnh phúc cực giống mặt tên kia, cô càng xem càng bực mình, nhịn không được cúi đầu cắn lên hai cái má phính hồng của con một ngụm.
Đồ Hạo Lôi đang ngủ bỗng bừng tỉnh, hai má bị cắn đau, mở mắt nhìn mẹ cậu đang giả bộ ngủ trên giường.
“Mẹ, sao mẹ cắn con?”. Cậu không hờn không giận hỏi.
“Hả, cái gì? Con, con tỉnh rồi? Mấy giờ rồi?”. Đồ Thu Phong lim dim mắt, bộ dạng hốt hoảng, nhìn như mới tỉnh ngủ.
“Mẹ cắn con làm chi?”. Cậu một chút cũng không bị mẹ lừa.
“Ai cắn con? Vừa rồi mẹ vẫn đang ngủ nha!”. Cô tiếp tục giả ngu.
“Phải không đó?”. Cậu liếc mẹ một cái nghi ngờ, rồi vừa nhìn nhìn giường của hai mẹ con vừa nói. “Nếu vừa rồi mẹ không cắn con, vậy trên giường chúng ta chẳng lẽ có —”.
“Tiểu tử thối, con dám nói lung tung?!”. Cô đột nhiên la lên muốn ngăn con lại, nhưng không kịp.
“Ha ha…”. Phản ứng khoa trương của mẹ làm Đồ Hạo Lôi bật cười.
Đồ Thu Phong cô không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là mấy thứ ma quỷ ẩn ẩn hiện hiện, không có hình dạng, không biết có tồn tại không. Đứa con bất hiếu này dám ở trong phòng họ, ngồi trên giường gọi ma dọa người!
Cô bực tức, vung tay vò xù đầu thằng bé, thưởng cho nó hai cái cùi chỏ lên đầu.
“Tiểu tử thối, con dám dọa mẹ!”.
“Là mẹ cắn con trước mà không thừa nhận”. Đồ Hạo Lôi nhảy dựng lên, chạy qua bên kia giường tránh cú đánh của mẹ, cúi đầu kháng nghị.
“Mẹ là mẹ con, cho mẹ cắn một chút thì sao?”. Đồ Thu Phong đứng bên giường, hai tay chống hông nói với con, cuối cùng cũng thừa nhận mình làm.
“Con là con mẹ, cho con dọa một chút thì sao?”. Cậu lầm bầm cãi lại.
“Con nói cái gì?”.
“Con nói —”. Cậu đang muốn tranh cãi với mẹ tiếp, ánh mắt lơ đãng lướt qua cái đồng hồ báo thức ở đầu giường, lập tức trợn hai mắt, la hoảng lên. “Bảy giờ rưỡi!”.
“Hả”. Ánh mắt Đồ Thu Phong lập tức chuyển hướng qua cái đồng hồ, giây tiếp theo cũng sợ hãi nhảy dựng lên. “Bảy giờ rưỡi!”.
Hai mẹ con cùng cuống cuồng cởi áo ngủ, chạy qua tủ quần áo, lật đật thay đồ, rồi một người nắm giỏ xách, một người cầm cặp táp lao ra ngoài cửa.
“Dậy sớm nha”. Đồ Đông Nhan ngồi ở phòng khách xem báo, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu chào hai mẹ con buổi sáng.
“Một chút cũng không sớm”. Đồ Thu Phong và con cùng lao qua cửa phòng tắm đối diện đánh răng rửa mặt.
“Vì sao cậu không gọi mình?”. Cô vừa chà răng vừa tựa vô cửa phòng tắm.
“Mình nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng cậu, nghĩ cậu đã tỉnh”. Đồ Đông Nhan đứng dậy khỏi ghế sofa, hướng đến nhà ăn. “Bánh mì cậu thích phết bơ đậu phộng hay ăn trứng ốp la?”.
“Bơ đậu phộng”. Đồ Thu Phong trả lời.
“Con muốn ăn trứng ốp la, dì Đông Nhan”. Đồ Hạo Lôi chui ra từ phía sau Đồ Thu Phong kêu lên, cậu đang rửa mặt.
“Sắp trễ rồi, làm sao có thời gian đổ trứng ốp la”. Đồ Thu Phong thuận tay lại cú cho con một cùi chỏ, giáo huấn nó. “Phết bơ đậu phộng giống mình là được rồi, đừng để ý thằng nhóc này”. Cô nói với Đồ Đông Nhan.
Đồ Hạo Lôi bĩu môi, không nói gì, khuất phục trước sự bạo lực của mẹ.
“Không sao. Chiên trứng thôi mà, không tốn thời gian bao nhiêu đâu”. Đồ Đông Nhan cười nói.
“Thật không? Vậy mình cũng muốn ăn trứng ốp la”. Đồ Thu Phong lập tức thay đổi quyết định.
“Mẹ, không phải mẹ mới nói sắp trễ, không có thời gian đổ trứng ốp la sao?”. Cậu nhịn không được vặn lại mẹ.
Đồ Thu Phong không chút nghĩ ngợi gõ con một cái. “Con im lặng! Còn nữa, đánh răng rửa mặt nhanh lên rồi ra ngoài, mẹ muốn đi toilet”.
Đồ Hạo Lôi cúi đầu, ấm ức đi ra ngoài phòng khách, cửa phòng tắm lập tức đóng lại ‘cạch’ một tiếng sau lưng cậu. Cậu ngẩng đầu, thấy dì Đông Nhan cười như không cười nhìn cậu.
Cậu nhún nhún vai, lộ ra biểu tình thực chịu không nổi bà mẹ kia, rồi chạy ra chỗ hai anh em song sinh Hạo Anh, Hạo Tế con của dì Hạ Mĩ. Cậu phải kể cho họ nghe chuyện trao đổi bọ cánh cứng vương giả với các bạn cùng lớp mới được, hôm qua cậu quên chưa nói…
♥
“Thu Phong, phó tổng giám đốc tới đó!”.
Cái vỗ vai thình lình làm Đồ Thu Phong đang ngủ gà ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh, cô dụi dụi mắt, nháy mắt liền khôi phục bộ dáng Đồ thư ký có khả năng cao.
Hai tay cô gõ như bay trên bàn phím máy tính, hai mắt nhìn không chớp vào màn hình, làm bộ như đang bận rộn làm việc thật sự, khiến người ta nhìn không ra một giây trước cô còn đang ngủ gà ngủ gật.
“Thu Phong, giúp tôi pha hai tách trà mang vào”. Phó tổng giám đốc Vương Diệc Đông năm mươi tuổi đứng đắn nhìn cô, lên tiếng ra lệnh.
“Dạ, phó tổng”. Đồ Thu Phong tinh thần phấn chấn ngẩng đầu lên, cung kính trả lời. Nhìn bóng dáng sếp biến mất sau cánh cửa văn phòng, cô mới thở hắt ra một hơi. “Cảm ơn, chị Bội Phi”.
Dư Bội Phi làm thư ký tổng giám đốc, tuy rằng mới ba mươi hai tuổi nhưng đã làm việc ở công ty bảy năm, là thư ký quan trọng được cấp trên tin cậy.
Chị ấy là tiền bối phụ trách chỉ dẫn cho cô lúc trước, một người nhìn bề ngoài thì nghiêm khắc, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng thực tế lại là người tốt, dễ mềm lòng, dễ đồng cảm với người khác. Từ khi biết cô là trẻ mồ côi, lại là bà mẹ độc thân, một mình nuôi con, năm ba lần ra ngoài ăn trưa chị ấy đều giành trả tiền mời khách, còn khi cô tranh thủ ngủ gật trong giờ làm việc, cũng canh chừng cho cô, để cô an tâm ngủ.
Đồ Thu Phong gật gật đầu, đứng dậy đi vào phòng trà nước, cô mới bỏ lá trà vào chén trà của phó tổng, còn chưa kịp chờ nước sôi, Dư Bội Phi đã kích động đi vào, hai mắt sáng rỡ.
“Sao vậy chị?”. Cô kinh ngạc quay đầu hỏi.
“Tổng giám đốc dẫn theo hai vị khách vào văn phòng, muốn phó tổng cũng qua đó. Bọn họ muốn uống cafe”. Dư Bội Phi nói.
Dư Bội Phi gật đầu, rồi lại đứng trước cửa phòng trà nước nhìn cô muốn nói lại thôi. “Thu Phong…”.
Đồ Thu Phong đong ba phần cafe cho vào máy, đóng nắp lại, dùng ánh mắt hỏi.
“Không có gì”. Dư Bội Phi lắc đầu với cô, do dự một chút rồi nói. “Để chị bưng vào được không?”.
“Được thôi chị”. Đồ Thu Phong không nghi ngờ gì gật đầu đồng ý, đồng thời ấn chốt mở máy pha, phòng trà nước nhất thời tràn ngập tiếng máy pha hoạt động và mùi cafe càng lúc càng đậm.
Một lát sau, Dư Bội Phi bưng ba tách cafe và một tách trà Long Tỉnh đi vào văn phòng tổng giám đốc, còn Đồ Thu Phong nhân cơ hội đi toilet.
Làm người cô không ngờ được, chỉ có mười lăm phút ngắn ngủi, mà trong công ty phong vân biến sắc.
“Đồ thư ký, là thật vậy sao?”.
Vừa mới đi ra từ toilet nữ, liền bị đồng nghiệp khác bộ phận ngăn lại, không đầu không đuôi bắt lấy cô mà hỏi. Đồ Thu Phong mờ mịt nhìn đối phương, mắt liếc thấy hai đồng nghiệp khác cũng đang chạy lại đây.
“Cái gì thật?”. Cô trố mắt, khó hiểu.
“Chuyện công ty ba tháng sau bị sát nhập ấy”.
“Cái gì?!”. Cô ngẩn ngơ, hoảng sợ.
“Chẳng lẽ cô không biết việc này sao?”. Đồng nghiệp hỏi.
Cô mờ mịt lắc đầu, nhíu mày nghi ngờ nhìn mấy đồng nghiệp thân quen trong nhóm. “Mấy anh chị nghe tin đồn này ở đâu vậy?”.
“Cái này không phải tin đồn, mà là chuyện thật đã xác định, hiện tại đối phương đang ở trong văn phòng tổng giám đốc. Cô thật sự không biết chuyện này?”. Đồng nghiệp lại hỏi.
Cô là thư kí phó tổng giám đốc mà!
Cô dùng sức lắc đầu, biểu tình trên mặt hoài nghi, cũng khiếp sợ và lo lắng giống mọi người còn lại.
Tuy rằng cô hoàn toàn không biết gì, nhưng biết rõ ràng một chuyện : nếu công ty bị thâu tóm, nhân viên bọn họ khó có thể tránh khỏi việc bị tách ra hoặc đổi đi nơi khác.
Cô chán ghét rời đi môi trường làm việc hiện tại, vì chuyển đổi công việc phải tiêu tốn thời gian thích ứng với công việc mới, môi trường mới, rồi đồng nghiệp cấp trên cũng mới, làm cô mệt muốn chết.
“Xác định chắc chắn rồi hả? Sao lại phát sinh chuyện này, sao tôi chưa nghe ai nói qua hết vậy?”. Cô vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng.
“Tôi đã có lệnh chuẩn bị tư liệu họp báo rồi”.
“Khi nào thì họp báo?”. Cô hỏi.
“Thứ tư tuần sau”.
“Cho nên công ty thật sự bị sát nhập sao?”. Đồ Thu Phong vẫn cảm thấy khó có thể tin, hết thảy có phải quá đột ngột không?. “Sát nhập công ty chúng ta là công ty nào?”.
“Công ty khoa học kỹ thuật Kì Dương”.
“Công ty khoa học kỹ thuật Kì Dương?”. Cô sửng sốt ngẩn ra. Cô không phải không biết công ty này, trên thực tế công ty này nửa năm trước sau khi bị một nguồn đầu tư bên ngoài mua đứt quyền kinh doanh, liền nắm giữ nửa bầu trời, cổ phiếu trong một năm tăng gấp mấy chục lần, đã lên 300% vẫn còn muốn tăng nữa, quả là kì tích.
Nhưng vấn đề là, công ty khoa học kỹ thuật Kì Dương và công ty cô không cùng ngành, sao lại chạy tới sát nhập với công ty cô?
Chẳng lẽ là sát nhập để mở rộng đa chuyên ngành?
Tuy rằng hai công ty không cùng ngành nhưng sản phẩm có hỗ trợ hiệu quả lẫn nhau, chắc là vì lí do này, bọn họ muốn tạo ra hiệu quả gấp đôi. Nhưng ngay cả như vậy, mọi thứ vẫn quá sức đột ngột.
“Vậy sau khi công ty bị sát nhập, chúng ta sẽ thế nào?”. Cô nhăn mày hỏi.
“Chúng tôi còn tưởng cô biết, cho nên mới tới hỏi cô”.
Đồ Thu Phong im lặng một lúc, lập tức hứa hẹn. “Tôi không biết, nhưng tôi sẽ nghĩ cách hỏi thăm cho ra”.
♥
Nhanh chóng trở lại vị trí, Đồ Thu Phong vốn định hỏi Dư Bội Phi chuyện này, không ngờ chị ấy cũng không có ở vị trí.
Cô đi qua văn phòng tìm người, kết quả người còn chưa thấy, điện thoại nội tuyến trên bàn Dư Bội Phi vang lên, cô liền nhanh tay bắt.
“Alo? Dạ sếp”.
“Bội Phi đâu?”. Điện thoại tạm ngừng một giây, truyền đến là giọng tổng giám đốc Vương Sĩ Thăng.
“Dư thư ký không có ở đây, thưa tổng giám đốc”. Cô cung kính đáp.
“Cô là Thu Phong?”.
“Dạ”.
“Phiền cô gọi Trần quản lí tới đây, còn nữa, pha hai tách cafe bưng vào nhé”.
“Được”.
Không nghĩ cơ hội tìm hiểu tin tức nhanh như vậy đã tới rồi, cô bỏ máy xong lập tức đi tìm quản lí Trần, rồi qua phòng trà nước pha hai tách cafe bưng vào văn phòng tổng giám đốc.
Trước gõ cửa, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Thư ký chuyên nghiệp phải im lặng, cung kính, cẩn thận thực hiện bổn phận, mắt chỉ được nhìn ngang tầm lỗ mũi sếp, tuyệt đối không được cho rằng mình được ưu ái mà làm quá bổn phận, cô luôn luôn làm việc như thế. Nhưng lúc này là ngoại lệ, để có thể nghe thấy càng nhiều tin tức càng tốt, cô đặc biệt thực hiện chậm rãi, tai ngóng lên nghe tiếng khi đặt cafe trên bàn hội nghị.
Tổng cộng có năm người, ba khuôn mặt nhìn quen là tổng giám đốc, phó tổng giám đốc và quản lí Trần cô vừa gọi đến. Hai người còn lại là khách mà chị Bội Phi đã nói, một người ngồi quay lưng về phía cô, một người ngồi bên cạnh cô, chuyên chú bàn luận với tổng giám đốc và Trần quản lí.
Bọn họ thảo luận rất sôi nổi, không chú ý gì đến sự xuất hiện của cô.
Thật tốt quá, nếu không ai chú ý, vậy cô đứng đây nghe lén chắc không sao đâu ha? Cô mới nghĩ tới đó, không ngờ phó tổng giám đốc đã quay đầu về phía mình.
“Thu Phong, mang cafe đến đây là xong”. Vương Diệc Đông hòa ái nói với cô.
Con gái lớn của phó tổng trạc tuổi cô nên ông luôn quan tâm đến cô như một người cha, hơn nữa sau khi biết cô là trẻ mồ côi lại càng biểu hiện rõ ràng.
“Dạ”. Thầm than phó tổng nhiều chuyện săn sóc mình, cô bưng cafe đặt lên, hoàn thành công việc của mình.
“Dịch tổng tài, đây là thư ký phó tổng Đồ Thu Phong. Thu Phong chắc không giống Bội Phi, khéo như vậy lại là đàn em khóa dưới đại học của anh đấy chứ?”. Vương Sĩ Thăng mỉm cười với người đàn ông vẫn quay mặt về phía cô, giới thiệu.
Đồ Thu Phong nhịn không được nhướn mày, đột nhiên nhớ tới khi nãy ở phòng trà nước, hai mắt chị Bội Nghi sáng rỡ lên cộng với thái độ tích cực quá đáng, hóa ra đây là nguyên nhân.
Lễ phép mỉm cười, cô thu khay đựng về, ngước mặt lên mắt chạm mắt với người đàn ông quay lưng về phía mình.
Đó là một đôi mắt thâm thúy, chuyên chú, còn tràn ngập xâm lược, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Anh nở nụ cười, xếch mắt lên nhìn, cô nhất thời như bị sét đánh, hoàn toàn không thể động đậy.
“Phải không? Cô cũng là đàn em đại học của tôi ở New York?”. Giọng anh thoải mái bình thường, khách khí như nói với người xa lạ.
Anh ta không nhận ra cô, chẳng lẽ anh ta đã quên sạch mọi thứ về cô?
Đồ Thu Phong không biết chính mình hiện tại có tâm tình gì, là tức giận hay nên cảm thấy may mắn, nhưng cô rất muốn lập tức rời khỏi đây, rời khỏi anh ta.
Cô cố đè nén cảm xúc của bản thân, cụp mắt xuống, không nói gì lùi về sau lưng anh.
“Không, tôi không qua New York”. Cô lễ phép khách khí trả lời, lập tức cúi người chào tổng giám đốc và phó tổng giám đốc rồi xoay người rời đi.
Cửa đóng lại phía sau cô, cô biết vậy nên thả lỏng người, chân sắp đứng không nổi nữa, thiếu chút nữa ngã ra hành lang.
Làm sao có thể là anh ta? Tại sao lại là anh ta?
Anh ta, Dịch Ngạo Dương, ba của con cô, cũng là người yêu trong mối tình đầu của cô.
Năm đó chia tay, cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại anh ta — không, có nghĩ tới, nhưng không nghĩ sẽ gặp lại anh ta trong tình huống này.
Bộ dáng của anh ta đúng là đẹp trai chết tiệt, thành thục, ổn trọng, tràn ngập vẻ trí tuệ và sức hấp dẫn rất đàn ông, còn có phong thái tự tin chuyên nghiệp.
Vừa rồi tổng giám đốc gọi anh ta là Dịch tổng tài, nói như vậy khẳng định hiện tại anh ta thành tựu phi phàm, thực hiện được đúng nguyện vọng năm đó của cô. Nhưng buồn cười là, cô đứng trước mặt anh ta, mà anh ta lại không hề nhận ra người phụ nữ đã khiến anh ta nỗ lực để đạt đến ngày hôm nay!
Coi như hết, cô hẳn phải hạnh phúc vì anh ta đã quên cô mới đúng chứ, nếu anh ta nhận ra cô, còn nhục nhã hơn. Vì trong mắt anh, cô chỉ là đối tượng để đùa bỡn tình cảm, chỉ là một cô gái hám lợi một lòng muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng mà thôi.
Cô khẽ cười giễu cợt bản thân một tiếng, rồi mới lắc lắc đầu.
Nếu mọi thứ với anh ta đã đi qua, mà anh ta cũng đã hoàn toàn quên mất mình, mình còn phiền não cái gì nữa? Tình huống như bây giờ đối với cô mà nói, chắc là tốt nhất rồi?
Thở dài thườn thượt một hơi, cô ưỡn ngực khôi phục bộ mặt của Đồ thư ký, bước về vị trí của mình.
Vừa mới ngồi xuống, chị Bội Phi mất tích nhanh chóng xuất hiện, cùng với gương mặt đã trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp.
Chị ấy muốn hấp dẫn ai thế? Dịch Ngạo Dương sao? Sao mình lại cảm thấy tư vị không phải.
Cô cúi đầu bận rộn, buộc bản thân không được tìm tòi nghiên cứu chân tướng sự việc. Mặc kệ bọn họ, không liên quan tới cô.
“Thu Phong, em xem mặt chị có chỗ nào chưa tốt không?”. Dư Bội Phi lo lắng hỏi.
Cô ngẩng đầu, còn chưa nhìn kĩ lớp trang điểm trên mặt chị, đã lắc đầu nói. “Không có, thực hoàn mỹ”.
“Thật vậy à?”. Dư Bội Phi mỉm cười sung sướng, chợt sờ sờ tóc trên đỉnh đầu. “Em thấy chị nếu đổi kiểu tóc xõa ra thì có kì quái không?”.
“Em không biết, phải đợi chị xõa ra thử mới biết được chứ”. Cô thành thật trả lời, bứt rứt một lúc sau mới nhịn không được mà hỏi. “Chị Bội Phi, đột nhiên chị trang điểm đổi kiểu tóc là vì cái gì thế?”.
Trên mặt Dư Bội Phi hiện lên vẻ thẹn thùng, do dự một chút mới ngượng ngùng mở miệng. “Em có nhớ lúc trước từng hỏi chị vì sao không quen bạn trai, chị nói là vì không quên được đối tượng mình đã thầm mến không?”. Nhịn không được lộ ra thần sắc kích động. “Chị gặp lại anh ấy rồi, Thu Phong. Hơn nữa chị phát hiện ra mình vẫn thích anh ấy như trước, cho nên chị muốn nắm lấy cơ hội lần này, không muốn bị động, không muốn ngồi chỗ tối đơn phương anh ấy nữa. Em cũng đã nói nam theo đuổi nữ cách một trái núi, nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng sương, cho nên chị nghe lời em, chủ động theo đuổi anh ấy”.
“Vậy à? Vậy thì tốt. Người đó… Anh ta tên gì?”. Cô hoàn toàn không thể ngăn mình mở miệng đặt câu hỏi.
Dư Bội Phi nhìn cô, mặt đỏ tim đập nói. “Anh ấy tên là Dịch Ngạo Dương”.