"Thầy, thầy làm bạn học Đào Nhuyễn bị thương, bạn ấy khóc rồi." Bạn học nam đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Động tác của người đàn ông dừng lại, anh hôn lên tai Đào Nhuyễn, hỏi cô: "Có đau lắm không?"
Những lời này rất dịu dàng, lại giống như Cố Chi Châu.
Trong đầu Đào Nhuyễn đã có suy đoán mờ mờ, nhưng cô không thể biết được mình tức giận nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn. Cô cứ thế rơi nước mắt, cắn chặt môi không nói lời nào.
Người đàn ông thở dài, từ từ rút quy đầu bị chôn vùi một nửa ra.
"Vẫn là không nỡ làm em đau. Nếu Nhuyễn Nhuyễn chỉ nhớ đau, sau này ở hiện thực không cho tôi làm thì sao."
Đào Nhuyễn nắm được điểm mấu chốt: "Anh biết tôi đúng không?"
Người đàn ông cười khẽ, lưỡi anh duỗi đến bên tai cô khẽ liếʍ: "Em nói xem?"
Người đàn ông bế Đào Nhuyễn lên, dang hai chân cô ra cho các bạn nam nhìn.
"Mặc dù tôi đau lòng cho Nhuyễn Nhuyễn, nhưng phạt thì vẫn phải phạt." Anh ta đưa huyệt của Đào Nhuyễn vào miệng của một nam sinh, yêu cầu cậu ta liếʍ nó: "Không bằng, tôi để bọn họ thay phiên cưỡng gian Nhuyễn Nhuyễn được không?"
Đào Nhuyễn run lên, nhưng âm đế bị hút một cái, không chịu được chảy ra một đợt d*m thủy.
"Nhiều nước như vậy, Nhuyễn Nhuyễn là mật đào sao?"
Đào Nhuyễn cắn chặt môi, lại không tự chủ rêи ɾỉ một tiếng.
"Bạn kế tiếp, huyệt nhỏ của bạn học Đào Nhuyễn ăn ngon như vậy, nếu chỉ phục vụ một người chẳng phải quá đáng tiếc sao?"
Vừa nói xong, nam sinh tự động lui ra, nhường chỗ cho một bạn nam khác.
"Ưm ~ A!"
"ŧıểυ huyệt của Đào Nhuyễn ăn ngon thật." Thiếu niên liếʍ từ âm đế đến môi âʍ ɦộ rồi đến hoa huy*t, liếʍ toàn bộ đường hoa ướt đẫm của Đào Nhuyễn, không khỏi khen ngợi: "Ngay cả d*m thủy chảy ra cũng ngọt, thầy, bạn ấy không phải là quả đào tinh chứ?"
Bàn tay người đàn ông nhàn rỗi vỗ lên mông cô một cái, cười nói: "Quả đào tinh thì thầy không biết, nhưng thầy biết bạn ấy chính là đồ lẳng lơ. Đây, cắm ngón tay của em vào trong cái huyệt da^ʍ đãиɠ này, thọc cho nó một chút."
"Đừng... A ~"
Ngón tay của bạn nam tiến vào, một ngón, hai ngón,... Ngón cái xoa nắn lấy âm âm đế, hai ngón trỏ và ngón giữa cũng hung hăng quét một đường.
"Thật chặt..." Người đàn ông phía sau kêu lên, tay lại vỗ vỗ mông cô: "Chặt như vậy làm gì? Thả lỏng!"
Đào Nhuyễn bị chơi đến không biết trời xanh mây trắng. Nghe được những lời nói này, đôi mắt của cô đột nhiên khôi phục lại trạng thái thanh tỉnh.
Không đúng...
Rõ ràng người dùng ngón tay đâm vào huyệt cô là nam sinh không thấy rõ mặt, nhưng người đàn ông phía sau cô lại biết nó thật chặt.
Không lẽ...
Không lẽ vốn không có ai khác, chỉ có cô và người đàn ông này thật sự tồn tại trong giấc mộng?
Nghĩ đến đây, Đào Nhuyễn thả lỏng không ít, tùy ý để hai ngón tay ra ra vào vào.
"Thầy, hình như em chạm được một vật cản." Nam sinh lại nói.
Người đàn ông cười khẽ: "Đó là màng xử nữ của thứ lẳng lơ này."
"Màng xử nữ?"
"Đúng vậy, đồ da^ʍ đãиɠ này vẫn còn trong trắng. Khi bị thầy giáo chọc thủng màng xử nữ bằng dương v*t, bạn ấy sẽ trở thành một người phụ nữ thật sự."
"Thật là lợi hại."
"Cứ tiếp tục mở rộng cho bạn ấy đi."
Đầu lưỡi cùng ngón tay của thiếu niên không ngừng được tiếp tục an ủi huyệt nhỏ của Đào Nhuyễn. Âm đế bị đầu lưỡi mυ"ŧ vào đùa giỡn, hoa huy*t lần lượt bị đầu lưỡi và ngón tay mở rộng. Đào Nhuyễn không nhịn được cảm giác vui sướиɠ này, chỉ có thể giữ chút bình tĩnh cuối cùng, quay đầu hỏi người phía sau: "Anh có thể, cho tôi biết anh là ai?"
Ngón tay cong lên móc huyệt nhỏ của cô một cái, tiếng cười khẽ của người đàn ông phía sau vang lên: "Em sẽ biết."
Ngay khi lời này được nói ra, Đào Nhuyễn đã cảm giác người này chính là Cố Chi Châu. Nhưng cô không thể tưởng tượng được một Cố Chi Châu với những lời nói thô tục và khuôn mặt đẹp trai như vậy.
"Ưm ~"
Số ngón tay trong huyệt nhỏ đã tăng lên thành ba, còn lướt qua điểm mẫn cảm của cô, Đào Nhuyễn bất giác khẽ ngâm nga.
"Ngoan, cứ hưởng thụ cảm giác vui vẻ này, đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Sau khi người đàn ông này nói xong, bàn tay chơi đùa với huyệt nhỏ của cô liền tăng tốc di chuyển. Ngay cả áo và áo ngực của cô cũng không biết đã bị xé đi lúc nào. Cũng không biết là bàn tay của ai bao trùm lên, còn tùy ý xoa bóp cho đôi thỏ trắng nõn dựng thẳng của cô.