"Giờ cũng trễ rồi, cậu còn định đi đâu?"
Liêu Đào Đào muốn chạy theo Đào Nhuyễn, lại bị Cố Tiếu ngăn lại: "Mình cũng thích chạy ra ngoài khi tâm trạng không tốt. Ở trường an toàn như vậy, cậu đừng lo lắng."
Liêu Đào Đào trả lời: "Được."
Đào Nhuyễn không nghĩ là có thể gặp được Cố Chi Châu khi đang tức giận chạy ra ngoài.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn dù đang thi đấu trên sân vẫn vô cùng cuốn hút. Anh tiện tay ném một cú bóng ba điểm, khiến những cô gái khác xung quanh phải ồ lên.
Đào Nhuyễn không thể không dừng lại. Ngay lúc Cố Chi Châu quay lại, hai mắt cô không nhịn được co lại một cái.
Quá giống.
Thân hình của Cố Chi Châu, thật sự quá giống tên biến thái đã đùa bỡn cô trong giấc mơ.
Đào Nhuyễn không biết lấy can đảm ở đâu, cô chạy đến, không chút nghĩ ngợi chạy vọt vào sân bóng.
Quả bóng rổ ném đến suýt chút nữa đập trúng cô, lại bị Cố Chi Châu đỡ giúp.
"Em... em, cô bé này, xông vào sân bóng làm gì?" Những nam sinh khác trên sân có chút không vừa lòng.
Đào Nhuyễn hoàn toàn không quan tâm đến điều đó. Cô chỉ nhìn vào gương mặt của Cố Chi Châu, mắt đỏ hoe lên hỏi: "Anh thật sự không biết em sao?"
Chàng trai bên cạnh vừa thổi còi vừa vỗ vai Cố Chi Châu trêu đùa: "Ui, lại có một em gái thầm mến đến tỏ tình với anh hử?"
"Đừng nói nhảm." Cố Chi Châu ném quả bóng cho cậu, cùng Đào Nhuyễn rời khỏi sân.
"Tất nhiên là tôi nhớ em rồi. Em chính là cô bé bị hạ đường huyết được tôi cứu. Chúng ta mới gặp nhau sáng nay. Sao vậy? Em có gì muốn hỏi tôi hả?"
Vẻ mặt của Cố Chi Châu quá điềm đạm, giọng nói cũng nhẹ nhàng, cả người đều như gió xuân ấm áp vô hại vậy. Nhìn Cố Chi Châu như vậy, Đào Nhuyễn đột nhiên không thể nói được những điều mình muốn hỏi nữa.
"Anh... anh biết tên của em không?" Đào Nhuyễn nghẹn ngào.
"À..." Cố Chi Châu mang theo vẻ mặt áy náy, không có chút điểm sơ hở nói: "Tôi xin lỗi..."
Đào Nhuyễn khóc nói: "Em tên Đào Nhuyễn."
"Lần này tôi sẽ nhớ." Cố Chi Châu vẫn rất dịu dàng, đưa cho cô một cái khăn lông: "Không bằng, em lau nước mắt trước đi?"
Cố Chi Châu ôn nhu và kiên nhẫn, không chỉ đưa cho Đào Nhuyễn khăn để lau nước mắt, còn đích thân đưa cô trở về phòng ngủ.
"Em xin lỗi..." Nhìn thấy Cố Chi Châu như vậy, Đào Nhuyễn có chút tự trách và hối hận.
Đàn anh là một người tốt như vậy, tính tình trong sáng dịu dàng như trăng thanh gió mát, sao có thể là tên biến thái giở trò đồi bại với cô ở trong mơ?
Cô không nên nghĩ ngợi bậy bạ vấn đề này.
"Không sao." Cố Chi Châu cười dịu dàng: "Cũng khuya lắm rồi, em nên về sớm nghỉ ngơi đi."
Đào Nhuyễn nói: "Dạ", sau đó liền quay trở về phòng ngủ. Ngay lúc này, một chiếc xe máy lướt nhanh qua cô.
"Cẩn thận."
Cố Chi Châu kéo cô, ôm vào trong ngực tránh chiếc xe máy đi.
Trong nháy mắt, tim cô như ngừng đập, lại trong nháy mắt, nhịp tim của cô lại nhanh lên. Đào Nhuyễn nín thở trong vòng tay của Cố Chi Châu, cô thậm chí còn không dám cử động.
"Không có chuyện gì." Cố Chi Châu nói với cô.
Đào Nhuyễn chỉ nhìn chằm chằm vào đường cong trên cái cổ rõ ràng của anh mà không dám cử động.
"Học muội?" Cố Chi Châu gọi một tiếng.
Đào Nhuyễn phản ứng lại, đỏ mặt lùi ra.
Cố Chi Châu có một nốt ruồi màu nhạt ở trên cổ. Đào Nhuyễn như chết lặng khi nhìn thấy nốt ruồi ấy.
"Trở về phòng đi, nhớ cẩn thận một chút." Cố Chi Châu mỉm cười chào tạm biệt cô.
Mặt Đào Nhuyễn đỏ lên như muốn bốc khói, chỉ vội vàng nói lời tạm biệt: "Tạm biệt, học trưởng."
Vừa rồi cô làm cái gì?
Đầu tiên là lao vào sân bóng, phá Cố Chi Châu đánh bóng, còn khóc lóc khó coi trước mặt anh...
Rồi còn ôm nữa...
Đào Nhuyễn vừa khó chịu vừa thẹn thùng, đang lúc trăm mối ngổn ngang, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Lục Nhất Thiến đứng sau cửa lạnh lùng nhìn cô.
Mặc dù Lục Nhất Thiến, Liêu Đào Đào và Cố Thiến đều là bạn cùng phòng của cô, Đào Nhuyễn không tiếp xúc nhiều với vị băng sơn học bá này.
"Có chuyện gì?" Đào Nhuyễn hỏi thẳng cô.
Lục Nhất Thiến rét lạnh nói: "Cậu cái vẻ mặt này, đừng đi quyến rũ Cố Chi Châu nữa, cũng đừng có làm loại việc bỉ ổi đó."
Đào Nhuyễn nhướn mày một cái, chưa kịp phản bác thì Liêu Đào Đào đã tức giận vì lời nói này, đẩy ngã ghế, kéo Đào Nhuyễn ra sau lưng: "Lục Nhất Thiến, cậu có ý gì? Cậu nói với Đào Nhuyễn kiểu gì đấy?"