Đào Nhuyễn quả thực không dám hồi tưởng.
Cô ngã xuống đất vừa ho vừa khóc nấc lên. Người đàn ông xoa mặt Đào Nhuyễn, ôm người đứng dậy.
Đào Nhuyễn cũng không biết chính mình bị ôm đi nơi nào, cô hiện tại chỉ hi vọng có thể từ trong mộng tỉnh lại. Cảm giác bị thâm hầu thật khó chịu, chỉ cần tỉnh lại, cô liền không cần chịu tiếp cảm giác đó nữa.
Nhưng vì cái gì hiện tại mình còn chưa tỉnh lại?
Dựa theo kinh nghiệm hai lần trước, chỉ cần người kia bắn một lần, hoặc vào chính thời điểm bắn bản thân liền không sai biệt lắm có thể tỉnh, vì cái gì lúc này mình còn không có tỉnh?
Đào Nhuyễn còn chưa kịp hiểu đầu xuôi đuôi ngược thế nào đã bị người đàn ông ôm tới phòng tắm, hắn dùng khăn lông ướt ôn nhu lau mặt cho cô, sau đó lại đem người ôm đến bồn tắm, đưa tay xuống cởi quần jean của cô ra.
Đào Nhuyễn theo bản năng giữ chặt đai lưng, chịu đựng cổ họng đau rát khàn giọng nói: "Anh, anh nói chỉ cần khẩu giao thật tốt, anh liền sẽ không, sẽ không..."
Người đàn ông đè sát từng bước: "Sẽ không cái gì?"
Đào Nhuyễn: "Sẽ không ȶᏂασ tôi..."
Hắn cười khẽ: "Anh có nói như vậy?"
Đào Nhuyễn nghẹn một nghẹn.
Giống như xác thật không có.
Lời hắn nói chính là nếu cô không liếʍ cho tốt, không chịu ra sức thì sẽ hung hăng ȶᏂασ ŧıểυ huyệt... Hắn không hề nói chỉ cần cô làm tốt, liền có thể không bị ȶᏂασ...
Đào Nhuyễn lại muốn khóc: "Cho nên là tôi lý giải sai rồi sao?"
Người đàn ông đem quần jean cùng qυầи ɭóŧ của cô hoàn toàn cởi ra, làm lộ ra đôi chân dài thon thả tinh tế cùng làn da trắng muốt...
"Không phải Nhuyễn Nhuyễn sai," tay hắn theo mắt cá chân sờ đến phần bên trong đùi, khẩy nhẹ phía trên ŧıểυ huyệt màu mỡ "Là anh lừa em."
Sao hắn có thể nói thẳng thừng ra như vậy?
Đào Nhuyễn hai mắt đẫm lệ mông lung, nỗ lực kẹp chặt chân, ý đồ cự tuyệt: "Làm ơn dừng lại được không? Tôi không muốn.."
Bàn tay của người đàn ông nhấn mạnh ŧıểυ bức một cái, sau đó lại rút ra đưa đến trước mặt Đào Nhuyễn.
"Em xem, trên tay anh đều là d*m thủy của Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn rõ ràng cũng muốn không phải sao, hay là đang muốn cùng anh chơi trò lạt mềm buộc chặt?"
Đào Nhuyễn giãy giụa hai chân, điên cuồng lắc đầu khóc: "Tôi không có lạt mềm buộc chặt, tôi thật sự không muốn... A ~"
Người đàn ông không khỏi bật cười mà đem cô ôm lên, ấn nửa người trên Đào Nhuyễn ở trên vách tường.
"Nhuyễn Nhuyễn thật sự rất da^ʍ đãиɠ," hắn dùng tay liên tục rút ra thọc vào huyệt bức, cắn một cái vào phần xương cánh bướm* phía sau lưng Đào Nhuyễn, khiêu khích nói: "Chỉ khẩu giao cho đàn ông thôi cũng có thể chảy ra nhiều d*m thủy như vậy, sao em lại có thể da^ʍ đãиɠ đến mức này chứ?"
"Tôi, tôi không phải..."
"Như vậy thích ăn côn th*t của đàn ông?"
"Tôi không có..."
"Tự Nhuyễn Nhuyễn nói thì không tin tưởng được, nên để cho những người khác tự phán đoán thôi."
Đào Nhuyễn có một loại dự cảm bất thường: "Anh, Anh lại muốn làm gì?"
Người đàn ông không biết ấn vào công tắc gì, vách tường trước mặt đột nhiên biến thành cửa sổ sát đất trong suốt. Bên ngoài cửa sổ là một khoảng hoa viên xanh um tươi tốt, còn có mấy người dọn vệ sinh bộ dáng có vẻ đang làm việc đi qua đi lại.
Nửa người trên của Đào Nhuyễn mặc sơ mi trắng, phía dưới cái gì cũng không có mặc, cô theo bản năng muốn khép chặt hai chân lại, nhưng cơ thể lại bị người đàn ông nhấc bổng lên.
"Để cho họ xem." Người đàn ông tách rộng hai chân cô ra, ấn huyệt nhỏ mềm mại lên cửa kính lạnh lẽo, ở bên tai cô thở nhẹ.
"Nhìn xem huyệt nhỏ này mềm mại da^ʍ đãиɠ như thế nào."
"Không cần..."
Huyệt thịt dán ở mặt kính lạnh lẽo cảm giác quá kỳ quái, huống chi hiện tại những công nhân dọn vệ sinh kia lại như được lệnh đều đi tới hướng cửa sổ sát đất của cô.
"Không cần..."
Tuy rằng biết những người đó không nhất định là thật, nhưng hiện tại ŧıểυ huyệt đang dán trên mặt kính cửa sổ sát đất, hai chân banh rộng để người vây xem, loại cảm giác thật sự quá xấu hổ.
"Ô... Không cần..."
Hai người dọn vệ sinh kia lần lượt tiến lại, bọn họ cầm giẻ lau, xách theo thùng, bắt đầu nghiêm túc lau cửa kính, giống như là không thấy được ở bên trong cửa sổ sát đất có Đào Nhuyễn cùng với ŧıểυ huyệt đang dán lên mặt kính của cô.
Đào Nhuyễn lông mi còn treo đầy nước mắt, có điểm phản ứng không kịp tình huống hiện tại.
Sao lại thế này?