Cố Danh Quân ngồi trên ghế dài nhìn Mộ Tư Chân đang bận rộn sắp xếp lại quần áo, cô chọn những bộ đơn giản để mặc hàng ngày xếp gọn vào vali. Chỉ còn nữa tháng nữa là đến tết rồi,ba mẹ cô đều gọi cô về sớm ở lâu với gia đình một chút,dù sao thì gần một năm nay cô chưa về rồi. Nên cô quyết định ngàu mai sẽ trở về luôn,dù sao chương trình học của cô cũng gần như đã xong. Mộ Tư Chân cũng thật khó xử,ông nɠɵạı Tôn và mẹ Cố vẫn luôn muốn cô ở lại chơi tết với họ,mặc dù không muốn làm buồn lòng người nhà anh. Nhưng cô không thể vứt bỏ gia đình mình được,nên đành phải hẹn lại mọi người sau tết. Cô quay đầu nhìn nam nhân khuôn mặt buồn rầu phía sau,trong lòng có chút không nở.
“em chỉ đi nữa tháng thôi,không phải đi luôn mà” Cô nhẹ nhàng đi đến ngồi vào lòng anh,chạm lên khuôn mặt đẹp không tì vết của anh.
“sao em không dẫn anh theo” anh như con cún nhỏ tựa vào tay cô làm nũng,giọng nói cũng đầy uất ức. Mộ Tư Chân cắn môi,chết tiệt tên này từ khi nào lại học được kĩ năng làm nũng cao siêu như vậy rồi.
“lần sau có được không? ba mẹ em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu” cô dịu dàng an ủi anh, trong lòng thầm kêu than. Dù sao cô cũng là con gái cưng của gia đình,nếu để ba mẹ biết cô đã có bạn trai còn cùng người ta ở chung không biết sẽ phản ứng như thế nào.
“Ngoan, cởi quần áo giúp anh”. Cố Danh Quân vẫn không ngừng mυ"ŧ lấy nhũ hoa,tay xoa nắn tạo nên đủ loại hình dáng. Đôi tay cô bắt đầu gỡ từng cúc áo của anh, đợi đến lúc anh ngừng không chơi đùa đôi gò bồng của cô nữa thì áo ngoài mới được cởi ra.
Anh đặt Mộ Tư Chân ngồi xuống ghế,thân thể nữa thân trần đứng trước mặt cô,bàn tay cô run rẩy chạm trên lưng quần anh chầm chậm kéo xuống. Anh khom người chống tay trên lưng ghế nhìn cô, Cố Danh Quân không những khuôn mặt đẹp mà thân hình cũng rất đẹp. Từng múi cơ săn chắc mạnh mẽ hiện hữu rõ ràng,thân thể hình tam giác ngược tiêu chuẩn, bả vai dày và rộng đến thắt lưng thì thu lại tạo nên đường nhân ngư đẹp mắt.
“ŧıểυ Chân Nhi, sờ anh …” Anh nắm lấy tay cô đặt trên ngực, trên tay truyền đến cảm giác ấm nóng,da thịt anh săn chắc đàn hồi. Nhưng đầu óc Mộ Tư Chân mơ hồ bắt đầu kích động đến muốn trốn đi. Cố Danh Quân bắt đầu di chuyển cổ tay, để cô từ từ chạm trên cơ bắp nơi bụng gồ ghề, lại xuống một chút chạm trên mép qυầи ɭóŧ thì dừng. Mặt cô đã như trái cà chua chín đỏ bừng vì xấu hổ,bàn tay bị anh nắm hơi kháng cự,Cố Danh Quân dùng chút sức để tay cô luồn vào trong qυầи ɭóŧ. Khi chạm vào lớp lông cứng cô lắc đầu vẻ mặt cự tuyệt,tay còn lại đẩy vai anh,nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình anh. Qua một lúc anh lại buông tay cô,anh nâng cằm hôn lên môi cô nụ hôn vừa dịu dàng lại rất ôn nhu, hôn đến khi cô bắt đầu thiếu dưỡng khí anh mới chậm chạp rời khỏi.
“sợ không?” Cố Danh Quân vẫn xoa gương mặt mịn màn của cô,mặt vùi trên hõm cổ cô thì thầm, giọng anh có chút khàn mang đầy từ tính.
“anh đáng sợ sao?” anh ngẩng đầu lại dùng vẻ mặt làm nũng nhìn cô,khơi dậy lòng thương hại của cô một cách triệt để nhất.
“không…không phải” cô lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận lời anh,mặc dù lúc đầu anh thật sự đáng sợ nhưng trải qua bao lâu cô đã yêu anh. Anh đối với cô vừa tốt vừa chiều chuộng,làm sao cô có thể cảm thấy anh đáng sợ được.
“chỉ là em chưa thật sự chuẩn bị kỉ” cô cúi đầu hai tay xoắn lại với nhau,giọng nói càng lúc càng nhỏ như tiếng muỗi.
Cố Danh Quân nhặt lại quần áo rơi trên đất,không nhanh không chậm mặc lại từ trên xuống dưới. Anh không nói gì chỉ chậm rãi ôm lấy cô từ trên ghế từng bước trở về phòng,anh đặt cô trên giường lớn đắp chăn cẩn thận.
“ngủ sớm một chút,mai anh đưa em về” Cố Danh Quân ôm cô từ phía sau giọng nói vẫn trầm thấp không nghe ra khác lạ. Trong lòng Mộ Tư Chân có chút tư vị không rõ,anh vậy mà không cưỡng ép cô,người như anh lại chấp nhận vì cô chờ đợi. Có phải cô đã tìm được người đàn ông tốt nhất trên đời rồi hay không,hạt mầm tình yêu trong lòng Mộ Tư Chân không ngừng lớn dần,lớn đến trở thành một cây đại thụ.
Trong đêm tối thanh vắng một cô gái ngồi nơi vườn cây heo hút,cô khoác trên người chiếc áo choàng bằng lông cừu màu trắng. Mái tóc theo gió nhẹ nhàng bay,khuôn mặt có chút nhợt nhạt, nhìn từ xa như một bóng ma đang thẩn thờ. Mà cô thật sự là một bóng ma,bóng ma mang theo thù hận trở về báo thù. Cô lặng lẽ ngồi nơi này nhớ lại từng chút từng chút kí ức kiếp trước,từng người từng người đã hành hạ cô rơi vào bước đường cùng. Cô cũng nhớ những ngày cuối đời ấy, có nam nhân xa lạ đã chăm sóc và yêu thương cô như thế nào. Có thể đó chỉ là lòng thương hại nhưng cũng là tình cảm chân thật nhất cô nhận được từ người lạ. Cô đã yêu anh,yêu từ giây phút anh đưa tay kéo cô khỏi vũng lầy của sự nhục nhã tăm tối. Nhưng hiện tại tình yêu ấy không thể nào phơi bày,cô chỉ có thể giấu ở trong lòng,đợi khi mọi chuyện hoàn thành cô sẽ lặng lẽ rời đi. Cô sẽ không vướn bận trên con đường của anh,sẽ không cản trở tình yêu của anh và người anh yêu. Uông Uyển lau đi nước mắt ấm nóng đã lăn dài trên đôi má lạnh buốt từ khi nào. Bà nội cô đã sắp không còn nữa,bệnh của bà không thể gắng gượng được lâu hơn. Cô sẽ phải một mình đối mặt với mọi chuyện, sẽ không có ai để dựa vào hay tâm sự lúc yếu đuối. Cô mỉm cười,nụ cười chua xót đến đau lòng,một cô gái như cô thật sự quá yếu đuối rồi,cô chỉ có thể giả vờ vui vẻ. Mọi sự ngụy trang đều phải vô tư nhưng làm sao biết hằng đêm cô phải chịu dày vò bởi những cơn ác mộng đáng sợ. Uông Uyển ngẩng đầu nhìn trên trời,nhìn những ngôi sao yếu ớt tỏa sáng,cô như những ngôi sao ấy,yếu ớt nhưng bắt buộc phải cố gắng tỏa sáng.