Trời mưa lớn làm không khí trở nên lạnh hơn,Cố Danh Quân ngồi trong xe đọc tài liệu mới nhất trong hôm nay. Gần đây các ban phái có sự thay đổi lớn khiến khối lượng công việc anh cần xử lí tăng lên rất nhiều. Cuộc họp gia tộc mỗi năm một lần cũng sắp diễn ra, lần này có vẻ sẽ căng thẳng hơn những lần trước. Nói thế nào thì anh cũng đã xử lý vài anh em họ trong gia tộc,thế lực bị yếu kém khiến những ông già đó tức đến muốn băm anh thành từng mảnh nhỏ. Chỉ là anh không sợ những tên hết thời kia,bọn họ cùng lắm chỉ có thể căm tức anh ở trong lòng mà thôi. Cho bọn họ thêm trăm lá gan cũng không dám cùng anh đối đầu trực diện,lại càng không dám đâm sau lưng. Ngồi lên vị trí gia chủ này không phải là cái vỏ rỗng, thủ đoạn anh dùng từng người bọn họ phải rõ nhất.
Từ xa Mộ Tư Chân đã nhìn thấy chiếc Lamborghini màu đen quen thuộc đậu ở bãi xe,lần trước cô nói muốn Cố Danh Quân sử dụng cố định một chiếc xe. Sau đó anh chỉ lái chiếc roll royce màu xám,chính là chiếc mà cô từng nhìn thấy trên đường. Ngày hôm đó anh đã đi theo phía sau cô và bạn trai cũ khốn khiếp kia,cô nhận ra anh cũng có một mặt rất trẻ con. Hiện tại khi không lái xe anh chỉ sử dụng chiếc xe màu đen này,để cô từ xa đã có thể nhận ra anh đến. Tài xế quan sát kỉ từng người trong đám đông khi xác nhận được vị trí của phu nhân nhà mình liền nhanh chóng di chuyển xe.
“em có muốn đi cùng chị không?” Mộ Tư Chân quay đầu nhìn Uông Uyên bên cạnh,dáng vẻ bệnh tật này của cô nếu dầm mưa chắc chắn sẽ bệnh mất.
“không cần,em không quấy rầy không gian riêng của hai người đâu” Uông Uyên cười tinh nghịch nháy mắt,tay vẫn cầm ly nước lắc lắc tỏ vẻ từ chối.
“nhưng em sẽ bệnh đó,không cần lo lắng,đi cùng chị sẽ an toàn hơn” Mộ Tư Chân vẫn không yên tâm để cô trở về một mình,trong lòng sớm đem cô thành em gái nhỏ để chăm sóc.
“không cần lo cho em,em đã gọi người đến đón rồi,rất nhanh anh ấy sẽ đến thôi” Uông Uyển vẫn nhất quyết từ chối,cô đã nhắn cho người kia dù anh ta vô tình cũng sẽ không để cô một mình trở về nhà trong thời tiết mưa to gió lớn này. Dù sao điều kiện hợp đồng của cô rất hấp dẫn anh mà, chăm lo cho cô một chút chắc anh sẽ không phiền.
“có thật không?” Mộ Tư Chân hơi nhăn mày muốn xác nhận lời nói của cô bé này,đến khi cô gật đầu kiên định mới yên tâm.
“ŧıểυ thư mời” tài xế cầm ô đi về phía cô làm động tác mời, tay nhanh chóng đón lấy đống túi trên tay cô. Mộ Tư Chân lại nói vài lời nhắc nhở Uông Uyển cẩn thận, nếu có việc cứ gọi cho mình. Đến khi đã thấy đủ mới dời bước hòa mình trong làn mưa rã rít tiến về cửa sau xe.
“Chị Chân Chân,vòng tay a” Uông Uyển mặc kệ cơn mưa nặng hạt chạy theo phía sau Mộ Tư Chân hét lớn.
“Con bé ngốc này,sao lại chạy ra như vậy” Mộ Tư Chân quay đầu mắng cô,hai người đứng trong chiếc ô hơi chật khiến vài giọt nước đã chảy trên lưng áo Mộ Tư Chân. Không đợi cô cảm nhận cơn lạnh lẽo truyền đến, trên đầu đã xuất hiện thêm cái ô khác,sau lưng được bao lại bởi lòng ngực ấm áp. Mùi vị bạc hà quen thuộc làm cả người cô thư thái hơn nhiều, cảm giác an toàn mà cô luôn mong chờ.
“em thì không ngốc sao? để chính mình ướt” giọng Cố Danh Quân từ phía sau cô truyền đến, lời trách cứ nhưng chứa biết bao sự ôn nhu.
“Quân Quân, em nhớ anh quá” cô không chờ đợi quay người ôm lấy anh,được ở trong vòng tay anh thật sự rất thoải mái. Đây là cảm giác chỉ có Cố Danh Quân mới có thể mang lại, được gọi là tình yêu sao. Cô yêu người đàn ông này từ khi nào và từ bao giờ cô cũng không biết và cũng không quan tâm. Cô chỉ cần anh luôn xuất hiện trong cuộc sống của cô,cũng như hiện tại và tương lai của anh có cô là đủ rồi.
“ây da,em không muốn bị cho ăn cẩu lương đâu” Uông Uyển phồng má hướng Mộ Tư Chân giận dỗi, điều này cũng kéo lại ý thức của cô. Mộ Tư Chân cả mặt đỏ như nắng chiều,liếc xéo cô bé đứng phía sau. Cố Danh Quân lúc này cũng đánh giá người trước mặt,anh không quan tâm lắm đến các gia tộc bạch đa͙σ. Nhưng hiểu biết nhất định vẫn sẽ có, cô gái này có vẻ không phải nhân vật bình thường,bộ dáng bệnh tật này chắc là sẽ ít khi lộ diện. Ánh mắt dò xét của anh khiến Uông Uyển có chút sợ hãi,cô ngẩng đầu cùng anh đối mặt như khẳng định tâm ý chính trực của bản thân.
“chiếc vòng đó chị tặng em,có vẻ em sẽ hợp hơn là chị” cuối cùng mặt Mộ Tư Chân đã trở lại vẻ lạnh nhạt như bình thường,cô cười nói với Uông Uyển.
“Vậy bọn chị đi trước đây” Mộ Tư Chân vẫy tay tạm biệt Uông Uyển, cô cũng phân phó tài xế che ô cho cô bé trở lại bên trong tòa nhà.
“Trần gia là anh động tay sao?” đối với cô sống chết của người khác cũng không quan trọng, nhưng Trần Mẫn không làm gì tổn thương đến cô. Nhìn một thiên kim ŧıểυ thư từng tự kiêu cao ngạo trở thành dáng vẻ như bây giờ, trong lòng cô có chút đồng cảm.
“Trần gia? là nữ nhân đánh em” Cố Danh Quân hơi cúi đầu nhìn người trong lòng.
“nữ cảnh sát đó sao? cô ta và Trần Mẫn là chị em sao?” cô suy nghĩ một lúc mới nhớ đến nữ cảnh sát hôm đó đã đánh cô trong phòng tra khảo. Thật không nghĩ đến Trần Mẫn và Trần Du lại là chị em,mà hai người lại đều có liên quan đến cô.
“chỉ động tay một chút,là do vỏ rổng sẵn một cơn gió cũng có thể đổ” Anh mặt không biến sắc trả lời cô,môi lại hạ trên má cô một nụ hôn nhẹ như đang hôn bảo vật vô giá. Đối với sự việc lần này anh đã giao hết cho Tôn Lộc,người như anh ta chỉ sẽ động tay một chút để xem khả năng xoay chuyển tình thế của đối phương ra sao. Tên đó thích nhất chính là dày vò người khác mà,có lẽ Trần gia kia bản thân đã nằm trên nguy cơ phá sản. Một mồi lửa nhỏ của Tôn Thị đã dẫn đến kết cục tan cửa nát nhà đến sớm hơn dự định mà thôi.
“Vậy Quách Hàn và Tô Sâm Ngọc” cô nhẹ nhàng mở lời, cô có chút tò mò người đàn ông này sẽ xử lí việc đó như thế nào.
“em đau lòng sao?” tay anh chạm tóc cô hơi run nhẹ,một hũ giấm chua dần dần được hé mở.
“không có, em chỉ có chút tò mò thôi” cô phì cười nhìn vẻ mặt ăn giấm của anh, tay nhỏ vuốt nhẹ giúp anh hạ hỏa.
“chỉ động tay một chút,làm bọn chúng tổn thất nặng” Anh không vui nhìn cô, vẻ mặt lạnh lẽo như cảnh cáo cô không được quan tâm người đàn ông nào khác.
“Mộ Tư Chân, em là của anh,chỉ là của anh, em không được gọi tên nam nhân khác, nghĩ cũng đừng nghĩ” anh giữ khuôn mặt cô nói từng chữ như muốn cô khắc sâu trong tâm trí,nói xong không đợi cô trả lời đã lại hôn xuống.
“anh sẽ ghen đó” anh hơi rời môi cô nói một câu lại di chuyển đến cổ không ngừng hôn mυ"ŧ để lại dấu ấn của riêng mình.