“đã biết” giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của Cố Danh khiến không khí trong phòng trở nên thật căng thẳng.
“thằng nhãi nói chuyện với ông như vậy sao?” điện thoại trên bàn phát ra tiếng trách cứ,nhưng có thể nghe được không phải tức giận.
“nghe nói đã có bạn gái?” Ông nɠɵạı Tôn nói đến chuyện này liền dịu giọng,còn có chút mong chờ.
“ờm” Cố Danh Quân nhàn nhạt đáp,không tự chủ mà nở nụ cười trong đầu nhớ đến bóng dáng của Mộ Tư Chân.
“tốt tốt,con đó mau mau dẫn cháu dâu về gặp ông” Ông nɠɵạı Tôn cười đến khàn giọng, vợ mất nhiều năm trong nhà chỉ có hai đứa cháu ông thương nhất. Hiện tại ông hơn sáu mươi rồi bắt đầu yêu thích trẻ con, dù gì hai tên này cũng đã ngoài ba mươi lại chậm chạp không có tin tức. Mấy năm nay ông bắt đầu thúc dục bọn chúng nhanh lấy vợ sinh con, để đứa nhỏ bầu bạn tuổi già với mình. Ông có hơi hối hận khi nhỏ đã quá khắc khe với bọn chúng,nên lớn lên một đứa như tảng băng không tan,một đứa như cái bóng không bắt được khiến ông đau đầu.
“tháng sau con đưa cô ấy về” Anh nói một câu nhẹ nhàng,trong giọng nói còn chứa đựng dịu dàng hiếm thấy.
“ông nghĩ ngơi tốt” nói xong anh liền tắt máy,Ông nɠɵạı Tôn hơi bất ngờ nhìn điênn thoại đã tắt,thằng nhóc này từ bao giờ lại chịu nói một câu dài như vậy. Xem ra cháu dâu này chắc chắn sẽ sinh cháu cho ông,bây giờ chỉ cần yên tâm đợi là được. Nghĩ đến đây ông càng vui vẻ nhanh chóng tìm số khác gọi, không lâu sau điện thoại đã được kết nối.
“Ngươi a mau học hỏi Danh Quân tìm cho ta một cháu dâu” Ông dùng giọng trách mắng mà quát lên, khiến Tôn Lộc phải đưa điện thoại ra xa.
“Ông à cháu không vội” Anh hơi nhăn mày cười khổ, tên Cố Danh Quân này lại gây phiền phức cho anh rồi.
“à nó đã chịu nghe điện thoại của ông sao?” Tôn Lộc chợt nhận ra chuyện khác thường liền hỏi ngược,nét mặt vì bất ngờ cũng trở nên rất buồn cười.
“đúng,ta cũng thấy lạ. Nhưng ngươi đừng thay đổi chủ đề,mau tìm cháu dâu cho ta không thì đừng vát mặt về đây gặp ta” Đứa cháu Danh Quân này trước đây đều chống đối ông,không nghe điện thoại của ông. Trừ những dịp quan trọng nếu không cũng không về Tôn Gia hôm nay đúng là khác lạ. Nhưng ông không nhiều nghĩ dù sau điều là người một nhà,nó có tàn nhẫn thế nào cũng sẽ không từ bỏ ông nɠɵạı này. Sau khi tắt máy Tôn Lộc ông rất hưng phấn gọi cho bạn già thông báo với từng người mình sắp có cháu bồng,nói họ chuẩn bị quà mừng cưới.
Tôn Lộc ngẫn người nhìn điện thoại đã tắt,anh xoa trán ấn dãy số quen thuộc gọi đi,không biết gọi bao cuộc bên kia mới bắt máy.
“Cố Danh Quân cậu lại gây phiền phức cho anh?” anh nghiến răng mà rít lên,nhưng người kia không chút nào sợ hãi.
“ông gọi cho anh sao?” Cố Danh Quân hỏi ngược, giọng nói vẫn lạnh nhạt thờ ơ như mọi chuyện không liên quan đến anh.
“còn hỏi,ông nói tôi không cần gặp ông nếu không tìm được cháu dâu” Tôn Lộc xoa mạnh trán hằng lên từng vết đỏ,anh thở dài một tiếng vừa tức giận vừa khổ tâm. Cùng lúc này điện thoại lại có cuộc gọi đến từ số lạ,Cố Danh Quân nhàn nhạt ấn tiếp nhận.
“Ông nội tôi vừa gọi,nói tôi học hỏi cậu?” Lăng Niên Hữu không chờ anh lên tiếng đã trực tiếp than vãn, có thể nghe ra vẻ chán nản trong lời nói của anh. Lần trước Lăng Niên Hữu đập hư điện thoại đã đổi một cái khác,số điện thoại cũng đổi. Nên Cố Danh Quân không hề lưu số anh, lần trước khi Mộ Tư Chân bị bắt dùng số này gọi đến anh cũng không chú ý.
“cậu cũng bị sao” Tôn Lộc thấy có người cùng cảnh ngộ liền lên tiếng hỏi thăm.
“Anh cũng bị sao? tôi khổ sắp chết đây,lỗ tai sắp bị nói đến hư rồi” Lăng Niên Hữu càm ràm không ngưng, Cố Danh Quân liền trực tiếp tắt máy. Anh không quen nghe người khác nói nhiều,nhất là hai tên này. Tôn Lộc Và Lăng Niên Hữu trơ mắt nhìn điện thoại,tức chết bọn họ rồi biết đi đâu tìm một cô bạn gái vừa ý.