Nhìn cô khóc thương tâm anh không nhịn được hôn lên mi mắt cô,nuốt hết những giọt nước mắt, từ từ hôn lên môi mềm. Dụ dỗ Mộ Tư Chân say mê chìm trong nụ hôn dịu dàng,anh dễ dàng cậy mở hàm răng cô, lưỡi thành thục chui vào trong càng quét. Anh cẩn thận ôm lấy cô,trằn trọc hôn mυ"ŧ phát ra tiếng nước ái muội,đến khi cô không thở được nữa, hai tay đấm nhẹ trên vai anh. Cố Danh Quân lúc này mới lưu luyến buông cánh môi cô ra,nhưng không rời đi hẳn mà ở bên ngoài nhẹ nhàng liếʍ láp.
"em không có vui vẻ,chỉ muốn từ chối" cô lấy lại hô hấp nhìn anh nói, mi vẫn còn ướt nước môi sưng đỏ khép mở làm tâm tình anh ngứa ngáy.
"Cố Danh Quân em mỏi" cô buồn cười nói,anh ôm cô lên cao như vậy cả người cô đều dựa trên thân thể anh,hai chân tì trên ghế nhưng không ổn định. Cả người cương cứng có chút mỏi,anh nới lỏng cánh tay ôm eo cô,để cô ngồi hẳn trên đùi mình.
"anh đã nói muốn trở thành kim chủ của em, anh không được nuốt lời" cô gục đầu trên ngực anh, miệng lầm rầm hai tay đặt trên ngực anh không an phận. Cô luồn tay vào trong vạt áo anh,tìm thấy điểm nho nhỏ cách lớp áo sơ mi,ngón tay nhè nhè xoa lại ấn. Mộ Tư Chân thích thú mà hăng hái làm càng,cô cảm nhận được nơi cô xoa từ từ săn lại đứng thẳng, cơ bắp trên người anh cũng căng chặt hơn.
"trước tiên em giải quyết bạn trai cũ của em đi" Cố Danh Quân nhìn hành động lớn mật của cô,có chút miệng đắng lưỡi khô.
Trong phòng khách sạn Quách Hàn ấn đi ấn lại cuộc gọi cho Mộ Tư Chân,cô đi từ lúc trời chưa sáng hẳn, hiện tại bắt đầu về khuya vẫn chưa trở về. Anh có chút lo lắng có phải cô lại gặp chuyện gì hay không? hay vẫn còn giận dỗi anh. Hôm nay điện thoại anh thông báo rất nhiều tin nhắn thanh toán thành công,số tiền không nhỏ gần sáu mươi triệu. Thẻ anh đưa cho cô có bảy mươi triệu,số nợ có thể ghi là ba mươi triệu,là một số tiền lớn. Nếu cô thật sự quẹt hết anh không biết nên làm gì,mặc dù chấp nhận để cô dùng nhưng anh chưa từng nghĩ cô sẽ dùng hết.
"anh lo lắng cho cô ấy sao?" Tô Sâm Ngọc ở bên cạnh cầm ly rượu vang đỏ,nhìn Quách Hàn bộ dáng nhăn chặt mày.
"em không lo sao?" anh lạnh lẽo liếc cô,giọng nói khó chịu đến cực kì tay siết chặt điện thoại. Tô Sâm Ngọc lắc mông đi đến bên cạnh anh,cô choàng tay lên vai anh.
"lo lắng? em lo lắng cô ấy trở về quấy rầy chúng ta" cô ta mỉa mai một câu,ngẫng đầu uống vào rượu trong tay lại dùng môi mớn rượu cho anh. Thân thể không mảnh vải ngồi trên đùi anh, cố ý xoay qua lại cọ sát côn th*t đang mềm của anh, động tác thuần thục lại rất chuyên nghiệp.
Đêm qua Quách Hàn bị Tô Sâm Ngọc quấn chặt không buông,hoàn toàn quên mất Mộ Tư Chân có trở về hay không. Đến tận sáng sớm hôm sau khi anh muốn nhẹ nhàng trở về phòng, tránh để cô về phát hiện anh ở trong phòng Tô Sâm Ngọc bạn thân của cô. Nhưng trong phòng bếp anh nhìn thấy một bàn thức ăn,món ăn đơn giản được xếp ngay ngắn, một tờ ghi chú được đặt bên cạnh.
"em làm bữa sáng cho hai người,hôm qua em về hơi trễ,bây giờ lại ra ngoài tiêu tiền đây". Nét chữ ngay ngắn gọn gàng rất xinh đẹp như chủ nhân của nó vậy. Mặt Quách Hàn có chút nhăn, lại tiêu tiếp cô ấy thật sự muốn tiêu sạch tiền trong thẻ đó sao. Anh vỗ đầu vài cái muốn thanh tỉnh một chút,Tô Sâm Ngọc cũng đi đến ôm lấy anh từ phía sau. Quách Hàn cả cơ thể cứng ngắt,anh quay đầu nhìn cô ánh mắt có chút chán ghét,cô vậy mà không mặc gì lõa thể dựa trên người anh.
"em nên cẩn thận một chút,lở như Chân Chân nhìn thấy thì không hay" anh đẩy cô ra bước trở lại phòng mình,để Tô Sâm Ngọc nhìn theo ánh mắt có chút mất mát tan rã.
Tô Sâm Ngọc trốn trong phòng cả ngày không ra ngoài,tại sao cô làm gì cũng không bằng Mộ Tư Chân. Rõ ràng bản thân có gia cảnh tốt,nhan sắc và thân hình không kém ai. Nhưng cái Mộ Tư Chân có lại lúc nào cũng hơn cô,học tập hơn cô,tốt bụng rộng lượng hơn cô,cả người yêu cũng hơn. Quách Hàn từ trước đến giờ đều yêu cô ấy, không dám đụng vào cô ấy,nhưng lại lên giường cùng cô. Tô Sâm Ngọc vì yêu người đàn ông này, chấp nhận dâng hiến lần đầu cho anh,chấp nhận sau lưng bạn thân của mình làm trò. Nhưng Quách Hàn chính là chỉ nhìn thấy một mình Chân Chân,còn có anh qua lại với biết bao nữ nhân Tô Sâm Ngọc đều biết. Cả tính khí muốn gì được đó,kiêu ngạo ngang ngược,coi trời bằng vung của cô cũng chấp nhận vì anh mà kiềm nén. Nhưng trái tim của anh là thứ cô sẽ không chiếm được,càng không giữ được thân thể anh. Tô Sâm Ngọc đau khổ tuyệt vọng cả một ngày,cũng không ai hỏi thăm hay an ủi đơn giản là vì không có ai đang ở trong ngôi nhà này ngoài cô. Mộ Tư Chân ra ngoài từ sớm tiếp tục tiêu tiền cùng Cố Danh Quân,hai người chơi đến quên trời quên đất. Quách Hàn cũng ra ngoài tìm quán rượu giải tỏa tâm trạng tồi tệ của bản thân,anh không nghĩ muốn tìm Chân Chân cô ấy muốn tiêu thì tiêu,anh từ từ sẽ kiếm lại.
Ở một nơi xa khác Tôn Lộc đang cùng một nam nhân trẻ tuổi nói chuyện,người này so với anh không nhỏ hơn nhiều. Nhưng Tôn Lộc lại có sự phòng bị vô cùng lớn,anh cảm nhận được hắn rất tàn độc, người lớn lên trong huấn luyện quân ngũ như anh cũng có chút đề phòng.
"Tôn Tổng không cần khách sáo,chúng ta sẽ hợp tác tốt" người bên kia đặt tách cà phê đã nguội lạnh trên bàn,khuôn mặt mang theo tươi cười mà nói.
"Tôi cũng nghĩ vậy" Tôn Lộc cười nhạt thầm nghĩ tên nhóc này tâm cơ cở nào cũng không điên bằng em trai của anh.
"tôi còn có việc,hợp tác vui vẻ Tôn Tổng" nam nhân trẻ tuổi kia đứng lên,lịch sự vươn bàn tay đến trước mặt Tôn Lộc vẻ mặt vẫn rất hòa nhã.
"Tô Tổng hợp tác vui vẻ" Tôn Lộc đáp lễ cùng bắt tay anh ta bộ dáng vẫn cười nhạt không để ý.
"Thư kí Miên tiễn Tô Tổng" anh quay đầu nhìn nữ thư kí xinh đẹp đứng gần cửa phòng,ánh mắt còn như ẩn chứa chỉ thị ngầm nào đó.
"Tô Tổng mời ngài" Thư kí Miên hé ra khuôn mặt tươi cười như hoa,dáng người xinh đẹp được váy công sở ôm sát đi đến. Cô cúi đầu chào với Tôn Lộc mới làm động tác mời người kia cùng anh ra ngoài. Tôn Lộc nhìn cửa đóng chặt thu lại nụ cười nhạt vừa rồi,vẻ mặt nghiêm túc lạnh lẽo như người vừa rồi là ai khác.